Chuyện kể rằng ông chủ Bảo dễ kích động chủ động xuất kích, bí mật nằm vùng, nói bóng nói gió, không nghĩ tới một lần ám chỉ đã tự đánh chân mình. Hoàn toàn không để cho người kia có cảm giác tiến hành từng bước, cũng hoàn toàn không nhẫn nại lâu để chờ "thời cơ thích hợp", tóm lại chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể đạt tới ước nguyện ban đầu.
Kỳ thật vẫn là sợ. Rõ ràng đã sớm nhủ bản thân phải tránh chuyện yêu đương, ba mươi tuổi ngay trước mắt, mà lại phải thu xếp tâm tư yếu đuối. Rất rất muốn gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, vì thế liền không kìm được việc đùa giỡn tâm cơ. Bảo đảm chắc chắn có thể có được, lại muốn bảo đảm chắc chắn chính mình sẽ không bị tổn thương, nhưng kết cục vẫn là người khác mệt mỏi.
Bảo Du nghĩ tới nghĩ lui, một khi đã như vậy thì sẽ có chiêu lấy lui làm tiến, chỉ vì mở ra tử cục này.
Anthony: Cậu không định tỏ tình có phải không?
Anthony: Rất nhiều ngày cậu chưa cập nhật nhật ký.
Anthony: Hi vọng cậu có thể vui vẻ lần nữa.
Spring trả lời Anthony: Ở chỗ chúng tôi trời mưa.
Mùa mưa dầm lại đến, tương tự như cảnh vật, trong lòng cũng không đồng nhất.
Kỳ thật ghế dài ướt đẫm đã loang lổ bạc màu, còn mấy tờ quảng cáo nhỏ bé chưa xé hết. Hơn mười mét có một chiếc đèn đường, nước sơn trắng bong ra từng mảng, lộ ra trong phần kim loại nhẵn bóng bên trong. Thiêu thân bay giữa mưa phùn, có thể thấy được màu hồng nhạt của ánh đèn trên đôi cánh, nó cứ gắng sức như vậy, cuối cùng rũ cánh quay cuồng trong trong vũng nước.
Đã chẳng còn cà phê giá rẻ, đã không còn hoài niệm muốn kể. Trái tim Dung Tiểu Xuân cứ trống rỗng như thế, mưa đọng lại trên lông mi cậu, tựa hồ chớp mắt là hạt nước sẽ lăn xuống. Cậu yên lặng ngồi đó, nỗi lòng không biết bay tới nơi nào, thật lâu sau khi định thần mới phát hiện hết mưa rồi sao? Ngẩng đầu nhìn lên, là một chiếc ô hoa văn kẻ vuông màu lam đậm. Quay đầu lại, thấy Bảo Du khẽ cười với cậu: "Khó trách tìm không thấy cậu, hóa ra luôn tìm nhầm chỗ."
"Các cậu đã lộn chỗ, nhà của chúng tôi ở tiểu khu bên kia."
"Cậu có ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ không? Đây không phải phòng của tôi."
"Ngày mưa không mở ô sẽ sinh bệnh."
"Sao lại chẳng nói câu nào?"
"Dung Tiểu Xuân?"
Dung Tiểu Xuân nheo mắt lại, thở phào một cái: "Là anh để Mạc tiểu thư nói cho tôi biết những chuyện kia sao?"
"Gì cơ?" Bảo Du nghiêng đầu nhìn cậu.
Dung Tiểu Xuân nhíu mày: "Âm mưu quỷ kế này của anh."
Bảo Du không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: "Vua chậm chạp Dung Tiểu Xuân."
"Chuyên gia âm mưu ông chủ Bảo." Dung Tiểu Xuân rầm rì đáp, giọng điệu lại nhẹ nhàng một chút.
"Biết tôi để ý như vậy, vắt óc tính kế như thế, cậu lại vui vẻ sao?" Trong lời nói của Bảo Du lại mang theo ý chiều chuộng dương dương tự đắc.
"Không phải, " Dung Tiểu Xuân cười ngây ngô, "Ha, tôi sẽ không nói câu đó đâu."
"Ừm?" Ông chủ Bảo ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Tuyệt đối tôi sẽ không là người nói câu đó trước tiên đâu, anh cần phải giác ngộ." Dung Tiểu Xuân trong lòng định trước vênh váo đắc ý bảo.
Ông chủ Bảo lại đưa tay: "Tới bắt tay nào."
"Để làm chi?" Dung Tiểu Xuân cảnh giác nhìn hắn.
Ông chủ Bảo nháy mắt mấy cái: "Chúng ta giảng hòa."
Dung Tiểu Xuân vươn tay khó khó chịu chịu nắm một cái, lại nhanh chóng rút tay về: "Tôi vẫn rất giận anh."
"Tôi biết, thực xin lỗi."
"Trong thời gian ngắn sẽ không tha thứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!