Chương 8: (?)

Ngày xx tháng xx năm xxx

Những vết đau thương tôi mang...

Chúng đều kêu gào được người nhìn thấy

Thật tiếc thay, đến khi tôi được gặp lại người

Tự bản thân chúng đều đã được chữa lành một cách yếu ớt

Nhưng tôi vẫn sẽ vui mừng biết bao

Chỉ cần người nguyện ý, tàn tích của chúng vẫn còn đây

Liệu có ích kỷ quá không?

Khi tôi chỉ muốn duy nhất người là người xóa đi chúng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!