Chương 7: “Muốn đưa cậu chạy trốn không?”

Tuần mới bắt đầu, cuộc sống của học sinh lớp 12 lặp đi lặp lại và nhàm chán, học bài ôn tập làm đề sửa lỗi.

Chuông tan học vang lên, trong lớp hầu như không ai cử động. Ôn Trì Vũ lau xong bảng đen rồi trở về chỗ ngồi, cô cầm tờ bài thi vừa phát xuống lật qua lật lại, ánh mắt dừng lại ở chỗ làm sai.

Cô ngồi rất thẳng lưng, cúi đầu tạo thành đường cong rất đẹp nơi cổ. Hôm nay hơi lạnh, nhưng cửa sổ lớp học để phòng học sinh buồn ngủ, vẫn chưa đóng kín. Cô ngồi ở chỗ có gió, khuôn mặt trắng trẻo yên tĩnh bị thổi đến hơi ửng hồng.

Cô không để ý, lấy ra tập sách ghi lỗi sai, vô tình mở ra một trang thì nhìn thấy dấu vết bút tích đêm đó Thẩm Phó Dã để lại khi giảng bài.

Chữ cậu phóng khoáng hơn người, bay bướm đầy kiêu hãnh.

Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm mấy dòng chữ đó hơi thẫn thờ, lại nhớ đến tấm ảnh trên chứng minh thư của cậu. Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy Thẩm Phó Dã không nên như bây giờ, cậu phải rực rỡ chói lọi, khí khái hăng hái, là thiên chi kiêu tử, có tương lai tươi sáng nhất.

Ninh Tiểu Di ngồi ở hai dãy bàn sau đang cầm gương soi mặt mình, mấy đứa con gái vây quanh bên cạnh cười đùa tám chuyện.

Bên cạnh có bạn học đang làm bài, nhíu mày, bảo họ nói nhỏ chút. Mấy cô gái lập tức trừng mắt qua—

"Bây giờ là giờ ra chơi đó? Chúng tôi ngay cả nói chuyện cũng không được à."

"Ngày nào cũng làm bài làm bài đến nỗi mặt đầy mụn, bình thường cậu không soi gương à?"

"Hahahaha sao cậu ta dám soi."

"…"

Một nam sinh ở dãy cuối cùng, vừa ngẩng đầu đã thấy tóc Ôn Trì Vũ đã buộc gọn bị gió thổi rối. Cậu ta đá vào Trình Diễm Sinh đang ngủ, "Đưa áo khoác đi, cơ hội tốt đấy."

Trình Diễm Sinh liếc nhìn Ôn Trì Vũ một cái.

Cái nhìn này bị một cô gái trong nhóm bạn thân bắt được, cô ta kéo tay Ninh Tiểu Di.

Ninh Tiểu Di liếc qua một cái, cũng không để tâm lắm, vẫn nhìn chằm chằm vào gương, "Kẻ mắt này có phải quá đậm không?"

"Hơi đậm một chút, nhưng làm mắt to lên."

Cửa trước lớp học, Cao Mẫn ôm một chồng bài thi bước vào. Thầy tiện tay đưa cho người ngồi bàn đầu, bảo phát xuống.

Thầy đứng bên bục giảng quét mắt nhìn cả lớp, "Kết quả thi thử lần trước đã ra, Ôn Trì Vũ của lớp chúng ta vẫn là thủ khoa."

Tất cả ánh mắt trong lớp tập trung vào Ôn Trì Vũ, cô bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Cao Mẫn.

Cao Mẫn cười cười, "Tiếp tục phát huy nhé."

Cô gật gật đầu.

Ninh Tiểu Di nhìn cảnh này, sắc mặt rất khó coi, cười lạnh một tiếng.

Cao Mẫn lại nói vài câu quen thuộc, nghe thấy chuông báo vào học reo lên rồi mới rời đi.

Tiết sau là tiết Vật lý, giáo viên Vật lý vẫn chưa đến.

Mấy cô gái kia ríu rít không ngừng, đột nhiên một người cứ cúi đầu chơi điện thoại sững người, kéo người đang nói chuyện, đưa điện thoại cho cô ta xem. Sắc mặt cô ta thay đổi, dùng khuỷu tay đẩy Lương Lộ, Lương Lộ đang tô mascara, tay run lên suýt chọc cái chổi vào mắt.

Đối phương vội chỉ vào màn hình điện thoại, cô ta cúi đầu nhìn, trước tiên liếc nhìn Ôn Trì Vũ đang cúi đầu yên lặng làm bài, chửi nhỏ một câu con đĩ rồi một tay cầm điện thoại, đặt dưới tầm mắt Ninh Tiểu Di.

Màn hình điện thoại là một nhóm chat, nhóm khá lớn, có hơn trăm người.

Có người lén chụp mấy tấm ảnh Trình Diễm Sinh chơi bi

-a hôm Chủ nhật gửi vào nhóm, ban đầu toàn là lời khen Trình Diễm Sinh đẹp trai, nhưng chẳng mấy chốc có người phát hiện ra điểm sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!