Ngày hôm đó là ngày nổi loạn nhất trong cuộc đời tuân thủ khuôn phép của Ôn Trì Vũ.
Không có thi cử, không có đề thi, không có bài tập, cũng không có tiếng chuông vào học và tan học đúng giờ.
Cô kéo Thẩm Phó Dã chạy qua các con phố ở Nguyệt Tầm, tóc bay trong gió, vạt áo đồng phục tung bay. Khi mệt đến không chạy nổi nữa, cô ôm eo thiếu niên bên cạnh, thở hổn hển, hỏi bên tai cậu: "Thẩm Phó Dã, anh thích mùa hè hay mùa đông?"
Thẩm Phó Dã cúi đầu nhìn cô: "Mùa hè."
Rồi cậu lại hỏi: "Em thích tuyết rơi phải không?"
Ôn Trì Vũ gật đầu: "Thẩm Phó Dã, sau này dù là mùa hè hay mùa đông chúng mình đều phải ở bên nhau."
Cậu cười, dùng giọng hơi trầm nói: "Được."
"Phải xem trận tuyết đầu tiên của mùa đông, đuổi theo bình minh đầu tiên của mùa hè, phải ăn kem lạnh cóng trong tuyết lớn, ăn lẩu cay nhất lúc nhiệt độ cao nhất, phải…"
Thẩm Phó Dã nói: "Được."
Ôn Trì Vũ ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn cậu, rồi khóe môi và đuôi mắt cong lên, từ từ mỉm cười.
Thời tiết lúc đó quá đẹp, trời cao mây trắng ngay cả gió cũng dịu dàng, như thể nói về tương lai là có tương lai vậy.
"Cậu thấy Thẩm Phó Dã ở cổng trường à?" Ninh Tiểu Di híp mắt: "Rồi hai đứa nó đi cùng nhau?"
Lương Lộ gật đầu, mắt nhìn chỗ trống của Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã: "Bọn họ không quan tâm mấy chuyện này sao?"
Bọn họ nhịn chiêu này cũng lâu rồi. Đặc biệt chọn một tuần trước kỳ thi đại học chính là để Ôn Trì Vũ chịu đả kích lớn, suy sụp tinh thần. Nhưng vừa rồi nhìn thấy, cô mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng nhiều.
Ninh Tiểu Di cười khẩy: "Làm sao có thể."
Cô ta nghĩ ngợi, ghé vào tai Lương Lộ nói nhỏ mấy câu, Lương Lộ nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, có chút do dự: "Vậy có hơi quá không?"
"Cậu sợ à?" Ninh Tiểu Di nhướng đuôi mắt khinh thường nhìn cô ta.
Lương Lộ mím môi: "Không."
Ngày 7 tháng 6, thời tiết Nguyệt Tầm nắng ráo, nhiệt độ 30 độ C.
Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã không vào cùng phòng thi, Ôn Trì Vũ ở điểm thi trường nghề của A Khoát Tiểu Hề. Thẩm Phó Dã ở một trường cấp hai trong thị trấn, nhưng khoảng cách rất gần.
8:10 phút, họ đến trường của mình, 8:45 phút vào phòng thi.
Ngày thi đầu tiên rất thuận lợi, ngày thứ hai cũng vậy, sáng ngày thứ ba 9 giờ 30 phút Ôn Thu nhận được một phong bì.
Bức thư đó được đặt ở cửa Giai Mỹ, lúc đó chị vừa từ phòng thi về, tiện đường mua ít rau, định chuẩn bị cơm trưa.
Chị cúi người nhặt phong bì lên, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra ai. Vừa đẩy cửa vào, vừa mở phong bì ra.
Trong phong bì là một xấp ảnh, ngoài những tấm từ camera giám sát của Hồ Tô Lâm, còn có cả những tấm chụp lúc Ôn Trì Vũ bị bắt nạt trước đó. Cô bị trang điểm như một chú hề, ngã lăn trên sàn nhà vệ sinh bẩn thỉu của trường với mái tóc rối bù, quần áo bị xé rách trong khu rừng nhỏ của trường… và nhiều tấm khác, cả một xấp dày.
Tất cả đều cho Ôn Thu thấy rõ cuộc sống của Ôn Trì Vũ từ trước đến nay như thế nào. Trong đó còn kẹp một tấm thiệp đỏ như máu, trên đó viết một dòng chữ đẫm máu – Em gái của đĩ cũng là đĩ, là đồ bị người ta bắt nạt, chửi mắng và đánh đập.
Ôn Thu làm rơi tung đồ ăn xuống đất, bản thân chị cũng không đứng vững nữa, ngã xuống đất.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ, toàn thân chị run rẩy không kiểm soát được, trong đầu tự động phát lại vô số cảnh tượng trước đây –
"Sao lại trốn ở đây, con bé kỳ quặc quá."
"Sao eo lại tím thế này? Bị va đập à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!