Tối thứ hai, vừa qua 9 giờ 10 phút.
Học sinh trường Trung học phổ thông số 11 lũ lượt đi ra, cổng trường càng thêm đông đúc vì cơn mưa vẫn chưa dứt.
Xe của Thẩm Chu Y đỗ ở bên trái cổng trường. Chị cúi đầu nhìn WeChat, Thẩm Phó Dã vẫn chưa trả lời tin nhắn, rồi ngẩng đầu nhìn lại cổng trường.
Chị không chắc Thẩm Phó Dã có ở trong trường không, đang phân vân có nên đến thẳng căn nhà đó không thì…
Thẩm Phó Dã mặc đồng phục học sinh đi ra từ sân trường, tay cậu cầm ô, tóc hơi rối vì gió, những nữ sinh đi ngang qua đều vô tình liếc nhìn cậu.
Thẩm Chu Y thấy Thẩm Phó Dã mặc đồng phục hiếm thấy quá, ngẩn người hai giây mới phản ứng kịp mở cửa sổ xe gọi cậu.
"Thẩm…" Vừa gọi được một chữ.
Chị thấy Thẩm Phó Dã nghiêng đầu, ánh mắt như đang nhìn ai đó.
Ánh mắt Thẩm Chu Y lóe lên, sau đó nuốt hai chữ còn lại vào trong.
Thẩm Phó Dã không để ý đến chị, cậu cầm ô bước đi thong thả. Thẩm Chu Y cho xe nổ máy lại, không xa không gần đi theo sau Thẩm Phó Dã. Qua một đèn đỏ, Thẩm Chu Y bỗng phát hiện, dưới ô của cậu có thêm một cô gái.
Biểu cảm và dáng vẻ của cậu nhạt nhòa và tự nhiên, không khác gì lúc trước, chính vì không có gì khác nên mới kỳ lạ, như thể cô gái kia vốn nên ở bên cạnh cậu vậy.
Thẩm Chu Y nhìn cảnh tượng trước mắt có chút không dám tin, chị quen Thẩm Phó Dã bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy bên cạnh cậu có con gái.
Con hẻm phía trước hẹp dần, xe không vào được, chị đỗ xe ở đầu hẻm. Mơ hồ có thể thấy rõ bóng hai người, đoạn đường đó ánh sáng rất tối, dưới đất có vũng nước, cô gái không nhìn thấy, người con trai uể oải giơ tay kéo gáy cô gái. Cô gái sững người, rồi vô cùng ngoan ngẩng đầu nhìn cậu, không nghe rõ nói gì, nhưng giọng mềm mại rất giống đang làm nũng.
Còn cậu thì ánh mắt nhạt nhòa phủ xuống người cô, thờ ơ mà cười.
Thẩm Chu Y nghĩ ngợi, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, rồi đợi trong xe.
Khoảng mười phút sau, bóng Thẩm Phó Dã lại xuất hiện.
"Cô bé ấy chính là Ôn Trì Vũ à?"
Thẩm Phó Dã không lên tiếng, cụp mắt nhìn Thẩm Chu Y trong xe, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Thẩm Chu Y đã quen với vẻ lạnh nhạt này của cậu, "Từ khi nào em cũng bắt đầu làm những việc này vậy, chị còn tưởng em…"
"Đến đây làm gì?" Cậu không kiên nhẫn ngắt lời, giọng điệu và ánh mắt vẫn lạnh.
Thẩm Chu Y nhìn cậu, thở dài, "Nhất định phải nói ở đây sao?"
Thẩm Phó Dã im lặng một lúc, mở cửa xe lên xe, Thẩm Chu Y thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chu Y trước đây chưa từng đến Nguyệt Tầm, chị chỉ biết Thẩm Phó Dã bị ném đến một thị trấn nhỏ rất cổ hủ. Nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến chị chấn động, "Em sống ở đây sao?"
Thẩm Phó Dã dựa tường đứng, đang châm thuốc, nghe giọng điệu kinh ngạc của chị, cậu ngước mắt liếc chị một cái.
Thẩm Chu Y: "Bọn họ thật sự tàn nhẫn quá."
Thẩm Phó Dã khẽ cười khẩy một tiếng, không tiếp lời, chỉ mắt mày mệt mỏi hút thuốc. Cậu nhìn Thẩm Chu Y nhìn đông nhìn tây, vừa nhìn vừa phải bình luận.
"Khi nào đi?" Giọng cậu rất không kiên nhẫn.
"Chị mới đến mà!"
Thẩm Chu Y không hài lòng, đột nhiên chị thấy điện thoại Thẩm Phó Dã rung một cái. Cậu liếc nhìn rồi mở khóa màn hình, ngón tay gõ mấy chữ trả lời.
Mắt chị tinh, thấy trong danh sách tin nhắn của cậu một loạt tin chưa đọc màu đỏ, cậu chỉ trả lời mỗi người đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!