Chương 2: “Bé con, tò mò thật đấy nhỉ.”

Gió vẫn thổi ù ù, có lẽ là yên lặng vài giây, xung quanh dường như đều đọng lại, giọng cậu trong mưa có cảm giác mơ hồ không rõ ràng.

Ôn Trì Vũ không tự nhiên nhìn cậu một lúc, có phần tin tưởng.

Cô chớp mắt một cái, không nói gì thêm, sau đó xoay người chạy vào mưa trở về cửa hàng.

Ôn Thu đứng ở cửa hàng đợi cô, vừa dùng khăn lau nước trên tóc cho cô vừa hỏi, chị đại khái biết Ôn Trì Vũ hỏi gì, "Cậu ấy có chỗ ở không?"

Ôn Trì Vũ gật đầu, "Cậu ấy nói có."

Ôn Thu lại nhìn bóng lưng đã đi xa kia: "Có là tốt rồi, em mau đi tắm đi."

"Dạ."

Sau khi tắm xong, Ôn Trì Vũ về phòng mình, định nghe tiếng Anh một lúc rồi đi ngủ.

Ôn Thu đứng ở cửa suy nghĩ một lát rồi vẫn đẩy cửa vào, ánh mắt trước tiên rơi vào đề thi đã làm xong đặt trên bàn, qua vài giây, lại nhìn về phía Ôn Trì Vũ, tiếp tục nói những lời chưa nói xong lúc nãy, "Tình hình của anh ấy đại khái là vậy."

Ôn Trì Vũ nghe xong, mím môi, "37 tuổi có phải hơi lớn không?"

Ôn Thu hơn Ôn Trì Vũ 9 tuổi, năm nay cũng mới 26, ở thành phố tuổi này chưa có bạn trai chưa kết hôn rất bình thường, nhưng ở thị trấn nhỏ lạc hậu với tư tưởng bảo thủ này, lại là dị thường.

Ngón tay Ôn Thu xoa xoa trên váy, "Cũng hơi lớn, nhưng anh ấy rất thật thà."

Thật thà, khi dùng từ này, chứng tỏ người đàn ông đó không còn ưu điểm rõ ràng nào khác nữa.

Ôn Trì Vũ nhìn Ôn Thu, cô vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh và gò má đỏ hây hây của chị, lại nuốt lời vào.

"Chị à, thích là được rồi."

Ôn Thu thấy Ôn Trì Vũ không phản đối, ngược lại lại do dự, "Bây giờ em học lớp 12, nếu chị với anh ấy yêu nhau, liệu có ảnh hưởng đến em không?"

"Chị." Ôn Trì Vũ nhíu mày, gọi chị.

"Chị biết mà, chị chỉ nói vậy thôi." Ôn Thu cười lên, véo má Ôn Trì Vũ, "Tiểu Vũ của chị bỗng nhiên lớn đến thế này rồi, sang năm lúc này, em sẽ đến thành phố lớn học đại học tốt nhất."

Đây là câu Ôn Thu hay nói nhất, cha mẹ hai chị em họ mất vì tai nạn cách đây mười năm. Lúc đó bà nội còn sống, nhưng sức khỏe không tốt, Ôn Thu đang học lớp 11 phải trưởng thành trong một đêm, ngày hôm sau đã đến trường làm thủ tục nghỉ học. Thị trấn nhỏ không có cơ hội kiếm được nhiều tiền, chị tìm bốn năm công việc, vừa chăm sóc người già vừa nuôi em gái còn đang học tiểu học, cứ thế vất vả bốn năm năm, mới dành dụm được chút tiền mở siêu thị mini này.

May mà Ôn Trì Vũ vừa ngoan vừa nỗ lực, thành tích luôn rất tốt. Ôn Thu nghĩ cô có thể bị thị trấn nhỏ này giam cầm, nhưng Ôn Trì Vũ nhất định phải đi ra ngoài, trải nghiệm những điều tốt đẹp nhất.

Ôn Trì Vũ biết chị nghĩ gì, lặng lẽ gật đầu.

Đêm đó, mưa cũng như mấy ngày trước, cả đêm không ngớt.

Ngày hôm sau là thứ Hai, từ sáng sớm mưa đột nhiên trở nên lớn hơn. Trước khi ra khỏi nhà Ôn Trì Vũ theo thói quen nhìn góc tường, thấy cái ô không còn đó, cô ngẩn người hai giây, lại quay người lên lầu tìm chiếc ô khác.

Thị trấn chỉ có một trường trung học, cách siêu thị mini Giai Mỹ có hai con phố.

Lúc 7 giờ 10 phút, đúng là giờ cao điểm ra vào cổng trường. Ôn Trì Vũ bị bạn học trực ngăn lại, cô chống ô một tay lục trong cặp một vòng, mới phát hiện mình quên mang thẻ học sinh. Trong dòng người hỗn loạn chen chúc, cô có phần chật vật, nhận bút đối phương đưa qua, viết tên mình lên giấy.

Lúc vào lớp, đi ngang qua vị trí của Chu Tuế Tuệ, Chu Tuế Tuệ ngẩng đầu nhìn cô, mấp máy môi như muốn nói điều gì rồi lại thôi.

Ôn Trì Vũ phát hiện cổ áo đồng phục của cô ấy hơi bẩn, bước chân dừng lại. Dường như thấy động tác của cô, đầu Chu Tuế Tuệ cúi xuống thấp hơn một chút.

Là cố ý trốn tránh.

Ôn Trì Vũ mím chặt khóe môi, không dừng lại nữa, bước đến chỗ ngồi của mình.

Vào giờ ra chơi tiết thứ hai, có một nam sinh ở cửa lớp 12/7 gọi, "Ôn Trì Vũ, thầy Cao tìm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!