Chương 18: “Lâu thế sao.”

[Chu Tuế Tuệ: Rồi sao nữa?]

[Chu Tuế Tuệ: Cậu ấy ở với cậu cả đêm à?]

Ôn Trì Vũ đang phát bài kiểm tra nên không kịp trả lời tin nhắn, mấy dãy bàn phía trước, Chu Tuế Tuệ đang hăng say tám chuyện nóng lòng quay đầu nhìn cô một cái.

Ôn Trì Vũ thấy rồi, cô phát xong tờ bài kiểm tra cuối cùng mới cầm điện thoại lên.

[Ôn Trì Vũ: Cũng không hẳn.]

[Chu Tuế Tuệ: Đừng có mập mờ thế chứ!]

Chu Tuế Tuệ tò mò muốn chết, cô ấy nhìn Ôn Trì Vũ rồi lại nhìn Thẩm Phó Dã đang gục ngủ trên bàn.

[Chu Tuế Tuệ: Cậu ấy ngủ cả ngày rồi, tối qua hai người làm gì vậy?]

Ôn Trì Vũ thấy câu này, theo phản xạ cũng quay đầu nhìn sang.

Cậu ngủ rất say, Giang Dụ và mấy nam sinh khác bên cạnh cầm điện thoại đang chơi game theo nhóm, âm thanh và tiếng nói chuyện to đến thế mà cũng không đánh thức được cậu.

[Ôn Trì Vũ: Tối qua cậu ấy ở dưới nhà không lên.]

[Chu Tuế Tuệ: ?]

[Ôn Trì Vũ: Thật đấy.]

Sau đó tối qua, cậu cứ ngồi trong ghế ở quầy, sáng sớm về tắm rửa rồi lại quay lại, một trước một sau cùng cô đi học.

[Chu Tuế Tuệ: Chỉ vậy thôi à?]

Ngón tay Ôn Trì Vũ dừng lại trên màn hình, gõ một chữ ừ.

Nhưng thật ra không phải vậy, tối qua họ còn kết bạn WeChat, cuộc gọi thoại vẫn mở. Cậu bảo nếu sợ thì cứ nói chuyện với cậu.

Ôn Trì Vũ vuốt màn hình sang trái, trong danh sách liên hệ gần đây, dưới ảnh đại diện màu hồng của Chu Tuế Tuệ là một ảnh đại diện gần như toàn đen chỉ có một chút ánh sao yếu ớt ở giữa, cùng với cái tên chưa đổi ghi chú, Fn.

Ôn Trì Vũ xóa chữ ừ đi, rồi–

[Ôn Trì Vũ: Còn kết bạn nữa.]

[Chu Tuế Tuệ: …]

[Chu Tuế Tuệ: Hai cậu là học sinh tiểu học à?]

Ôn Trì Vũ không trả lời nữa.

Tiết sau là tiết Vật lý, thầy giáo cầm bài kiểm tra giảng bài trên bục giảng đến hoa cả mắt. Khi giảng đến câu hỏi lớn cuối cùng, thầy Vật lý bỗng quét mắt nhìn xuống học sinh, thấy người đang ngủ kia thì nhíu mày.

"Thẩm Phó Dã."

Nam sinh đó không tỉnh.

Thầy Vật lý nhíu mày chặt hơn, gọi thêm lần nữa: "Thẩm Phó Dã."

Cả lớp học đều im lặng, không ít người nhìn về phía đó.

Giang Dụ bên cạnh gọi khẽ cậu một tiếng, thấy cậu vẫn không phản ứng nên đá cậu một cái dưới bàn.

Thẩm Phó Dã lúc này mới có phản ứng, người vẫn là dáng vẻ buồn ngủ khó tỉnh. Cậu lười biếng xoa xoa tóc, chậm rãi ngồi thẳng dậy tựa vào ghế. Qua hai ba giây, mới phát hiện mọi người đang nhìn mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!