1 8 : 4 6 – Tiểu Dã
"Năm tôi gặp Thẩm Phó Dã, anh mười bảy tuổi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi như được cứu rỗi." — Ôn Trì VũNgày hôm đó là ngày thứ ba của cơn mưa phùn, thị trấn Nguyệt Tầm vẫn yên tĩnh và cổ kính như mọi khi.
Vào buổi chiều, Ôn Thu thay một chiếc váy từ tầng trên đi xuống, chị soi gương ngắm mình một lúc rồi cầm son lên định thoa nhưng lại do dự rồi đặt lại chỗ cũ.
Chị đi ra cửa hàng rồi thò đầu ra nhìn. Dưới bầu trời u ám, mưa rơi nhẹ nhàng, đường phố vắng tanh, chỉ có những chiếc lá bạch quả rải đầy trên đường lát đá xanh.
"Ẩm ướt đến mức sắp mốc cả rồi." Chị than phiền, "Thời tiết quỷ quái thế này, làm sao mà buôn bán được."
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên đổ chuông, Ôn Thu hoảng hốt nhìn số gọi đến sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Trì Vũ đang làm bài tập trên quầy, "Tiểu Vũ à, chị phải qua nhà dì Hoàng một chút."
Ôn Trì Vũ cầm bút ngẩng đầu lên nhìn chị, Ôn Thu bị nhìn đến mặt hơi đỏ, "Em biết chị…"
Ôn Trì Vũ gật đầu, "Chị à, nhớ mang ô nhé."
"Được." Ôn Thu cầm chiếc ô cán dài kiểu cũ dựng bên tường, đẩy cửa siêu thị mini ra rồi không yên tâm quay đầu lại dặn dò, "Nếu không có khách thì đóng cửa hàng sớm nhé, ngày mai em còn phải đi học, lớp 12 rồi phải chú ý nghỉ ngơi."
Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn dạ một tiếng, "Em biết rồi, chị đi nhanh đi."
Ôn Thu bước ra khỏi cửa hàng mới nghe điện thoại, giọng điệu có phần yếu ớt và chiều lòng, "Dì Hoàng à, lúc nãy cháu đang bận, đã ra cửa rồi, năm phút nữa sẽ đến. Không không, không phải là không coi trọng đâu ạ, dì cũng biết cháu không còn trẻ nữa, làm gì còn kén cá chọn canh nữa…"
Giọng của Ôn Thu dần biến mất trong tiếng mưa.
Ôn Trì Vũ đợi đến khi không còn nghe thấy gì nữa mới cúi đầu tập trung vào bài thi. Nhìn được hai giây, cô dùng tẩy xóa đáp án vừa viết sai.
Ôn Thu mở một siêu thị mini tên Giai Mỹ ở thị trấn Nguyệt Tầm, diện tích không lớn, chỉ là cải tạo từ ngôi nhà cũ bà nội để lại. Tầng trên để ở, tầng dưới mở cửa hàng. Chủ yếu bán đồ dùng hàng ngày, khách hàng đều là cư dân trong thị trấn, thu nhập không thể gọi là dư dả, nhưng chi phí sinh hoạt hàng ngày và học phí của Ôn Trì Vũ thì không thành vấn đề.
Thời gian này là mùa mưa, việc buôn bán so với bình thường còn tệ hơn một chút, dự báo thời tiết nói cơn mưa này còn phải một tuần nữa mới dứt.
Ôn Trì Vũ không thích trời mưa lắm, Ôn Thu bị đau lưng, cứ đến ngày mưa âm u là không thể dùng sức còn bị đau nhức.
Cô nhìn thời tiết bên ngoài, đoán chừng thời tiết thế này cũng không có khách đến. Tiện thể mở âm thanh bài học tiếng Anh, vừa làm bài vừa nghe.
Lúc 6 giờ 46 phút, trời đã hoàn toàn tối, thị trấn nhỏ dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa kính cũ kỹ bỗng được đẩy ra từ bên ngoài.
Đang chìm đắm trong đống bài tập, Ôn Trì Vũ giật mình, đầu óc còn đang mơ hồ đã vô thức ngẩng lên nhìn. Gió từ bên ngoài thổi vào, cũng lùa vào chiếc áo hoodie đen của người đó, rỗng không, chỉ thấy xương bả vai nhô ra.
Trong ánh sáng mờ ảo u tối, toàn thân cậu ướt đẫm, những giọt nước nhỏ tong tỏng hòa vào bức màn mưa tiêu điều phía sau.
Ôn Trì Vũ chớp mắt, ấn tượng đầu tiên là, cậu ta gầy quá.
Chậm một nhịp, đợi đến khi người đã đến gần trong gang tấc thì cô mới hoảng hốt tắt âm thanh bài học tiếng Anh, định nói gì đó, "Cần…"
"Lấy bao thuốc."
Cậu không nhìn cô, tự cúi đầu, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi.
Mưa bên ngoài không lớn, có lẽ cậu đã đứng trong mưa một lúc rồi, áo hoodie ướt gần hết, đè cho lưng hơi còng.
So với những điều này, giọng cậu còn trầm hơn, khàn đến mức có cảm giác rách nát.
Qua hai giây, cậu lại bổ sung, "Hoàng Hạc Lâu."
Ôn Trì Vũ đã xem rất nhiều phim và sách, họ nói những người đàn ông mặc toàn đồ đen trong ngày mưa đều là người xấu.
Người đàn ông trước mắt, không, có lẽ nói chính xác hơn là nam sinh. Khí chất u ám như màn sương mù che khuất ánh mặt trời này, mái tóc đen dài bị nước mưa thấm ướt như được phủ một lớp mực, che kín mắt chỉ để lộ nửa khuôn mặt, trắng bệch đến rợn người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!