Trong vòng một tuần sau đó, Thịnh Viễn Thời thuận lợi hoàn thành bài kiểm tra về độ trượt, khi máy bay lăn, nhiên liệu phản lực sinh học không gây ra phản ứng bất lợi nào, điều này tạo cơ sở vững chắc cho chuyến bay thử sắp tới.
Nam Đình cũng bước vào thời điểm bận rộn, tổ kiểm soát viên lần lượt hoàn thành nhiệm vụ bảo đảm cho bài kiểm tra độ trượt của chuyên cơ, cũng căn cứ vào thực tế đường bay của chuyến bay thử để đặt ra không vực và độ cao riêng, tránh để chuyên cơ bay thử trong lúc lăn sẽ gây ảnh hưởng đến những máy bay chở khách khác, còn phối hợp xác định thời điểm cất và hạ cánh với trạm kiểm soát không lưu của thành phố G, thuận lợi cho việc tổ chức các chuyến bay sau đó, đảm bảo cho các chuyến bay cùng ngày tại thành phố G được diễn ra như bình thường. Điều cũng cần phải cân nhắc tới là, dù nỗi băn khoăn về giấc mơ máy bay rơi đã được hóa giải, nhưng Nam Đình vẫn cho rằng giấc mơ rơi máy bay và kẹt cánh tà sau có liên quan đến chuyến bay thử.
Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng, cô vẫn nói với tổ trưởng là chủ nhiệm Lưu: "Cho dù mùa thu mới là mùa chim di trú, nhưng không có nghĩa là mùa đông thì không có chim, có nên quan trắc trước các địa điểm chim tụ tập ở trước nhà ga để đưa tỉ lệ rủi ro vì chim xuống mức thấp nhất không ạ?"Chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ đồng tình với quan điểm này, cũng sắp xếp để đơn vị liên quan phối hợp xử lý.
Tề Tích gặp tai nạn do đâm phải máy bay chiến đấu, Nam Đình chợt nghĩ đến việc máy bay đâm phải chim, ngoài ra, còn có thể là máy bay không người lái, những thứ đó cũng có lực sát thương nhất định, mà chuyện này, do cả trung tâm kiểm soát không lưu và Hàng không Nam Trình phối hợp giám sát.
Về nguy cơ hỏng hóc phanh khí động hay cánh tà sau, cũng chỉ có thể giao cho Kiều Kính Tắc và đội bay xử lý. Có vụ ù tai trước đó, Kiều Kính Tắc không dám xem nhẹ ý kiến của Nam Đình, anh ta dẫn theo nhóm kĩ sư của Nam Trình, hận không thể tháo hết máy bay ra lắp ráp lại một lần.
Có điều, máy bay là thứ "xưa nay vốn tính tình cổ quái", kĩ sư có siêu đến đâu cũng không thể cam đoan rằng chiếc máy bay hôm trước kiểm tra đâu vào đấy rồi thì hôm sau sẽ có thể thông qua bài kiểm tra cùng hạng mục. Thế nên, đôi khi quả thật là vấn đề may rủi. Một ngày trước hôm bay thử vào đúng Giáng Sinh, tại đài quan sát, trên sóng truyền, đâu đâu cũng là lời chúc Giáng Sinh vui vẻ.
Nam Đình chợt nhớ lại sáu năm trước, sau khi dùng trăm nghìn kế để nắm được lịch bay của Thịnh Viễn Thời, cô đã ở lại Zurich cùng đón Giáng Sinh với anh, họ đã cùng nhau xem cuộc thi chạy marathon Giáng Sinh, cùng thả nến trên dòng Limmat tại Stadthausquai, cô còn cầu nguyện rằng sáu năm sau sẽ lấy được anh. Có lẽ vào thời điểm đó, trong mắt Thịnh Viễn Thời, Tư Đồ Nam chỉ bồng bột nhất thời ở tuổi mười tám mà thôi.
Thật ra, đúng là có chút bồng bột nhất thời, dù sao thì lúc ấy họ mới biết nhau chưa đến mười ngày, đừng nói là thấu hiểu, đến cảm giác quen thuộc còn chưa có, cứ thế mà gắn bó bên nhau thì có hơi tùy hứng.
Nhưng Nam Đình chưa từng cảm thấy hối hận, kể cả năm năm đã qua đi, cô cho rằng điều ước của mình không thể thực hiện được, nhưng vẫn cảm thấy kiêu hãnh vì sự dũng cảm để yêu của mình. Nam Đình chuẩn bị quà cho Thịnh Viễn Thời, nghịch ngợm giấu dưới gối của anh.
Lúc thức dậy phát hiện ra, đôi mắt anh sáng ngời rạng rỡ.
Chẳng phải món quà gì đắt giá, chỉ cần là một vài món đồ nhỏ thôi, nhưng cũng đủ để khiến một người đàn ông mạnh mẽ phải cảm động. Ban ngày Thịnh Viễn Thời có một cuộc họp, thế nên anh mặc âu phục, thắt cà vạt, sau đó đeo chiếc kẹp hình đôi cánh rõ ràng là được đặt riêng lên cà vạt, chiếc thắt lưng màu đen cũng thay bỏ luôn, sau đó bỏ cặp kính râm và chiếc bút máy màu thép vào vali, như thể lúc nào cũng mang theo bên mình.
Còn dao cạo râu… Anh vào phòng tắm, vứt bỏ cái cũ, đặt cái mới lên giá. Nam Đình thấy anh xếp quà thì cười, "Anh đúng là không khách sáo nhỉ, dùng hết một lượt cơ đấy."
"Cái này có gì mà khách sáo với chả không khách sáo.", Thịnh Viễn Thời vừa cài cúc tay áo vừa hỏi: "Quà của năm nay đâu?"Đúng vậy, năm món quà, đại diện cho năm năm, vậy thì năm nay…Nam Đình chỉnh lại cà vạt cho anh, "Đợi ngày mai lúc anh hạ cánh sẽ tặng cho anh."
"Xem ra là một điều bất ngờ rồi.", Thịnh Viễn Thời đè cô lên cửa, dịu dàng hôn hít một lúc rồi bảo, "Thế thì anh nhịn, chờ một hôm vậy."Nam Đình đỏ mặt, ngượng ngùng giơ tay ra, "Của em đâu?"Của cô… Thịnh Viễn Thời ôm cô đi ra phòng ăn, áy náy nói: "Dạo này bận quá, quên không chuẩn bị, đến lễ Tình nhân bổ sung sau, được không?"Nam Đình cũng chẳng cảm thấy mất mát, đối với cô mà nói, Thịnh Viễn Thời đã là món quà tốt nhất rồi, cô cười tủm tỉm: "Em làm bữa sáng tình yêu cho anh."Ừm, cái gọi là bữa sáng tình yêu, ngoài sandwich ra thì cũng chỉ là trứng chiên hình trái tim.
Thịnh Viễn Thời bỗng nhớ đến lần đầu tiên được ăn sandwich cô làm hôm ở tiểu khu hàng không, anh cười hỏi: "Của anh tất à? Hay phải để phần một suất cho ông Mất Ngủ?"Nam Đình đẩy ly sữa sang cho anh, tỏ vẻ rộng lượng, "Hôm nay đón lễ, độc sủng mỗi mình anh thôi."Thịnh Viễn Thời phối hợp đáp: "Tạ chủ long ân."***Nhớ lại cảnh tượng buổi sáng, Nam Đình mỉm cười từ lúc nào cũng chẳng biết, cho đến khi bên ngoài phòng kiểm soát bỗng trở nên náo nhiệt, hơn nữa tiếng ồn ào ngày càng lớn, cô mới hoàn hồn, lại thấy các đàn anh ai nấy đều cầm một túi quà, còn nghe thấy họ cười ha hả: "Nhờ phúc của em gái nhà ta.".
Nam Đình chẳng hiểu ra làm sao cả. Lúc này, chủ nhiệm Lưu gọi cô: "Nam Đình, ra đây một lát nào."Dưới cái nhìn đầy hứng thú của các anh, Nam Đình mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Cô đi ra khỏi phòng kiểm soát, sau đó, tầm mắt bị choáng ngợp bởi một bó hồng Louis XIV[1] cỡ lớn, đóa hoa màu tím như nở rộ ngay trước mắt, kiều diễm, mơn mởn. Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là anh Bảy nhà cô tặng rồi. Sau sáu năm quen biết, lần đầu tiên anh tặng một bó hoa hết sức khoa trương. Thô tục thật, nhưng ý cười trong mắt Nam Đình thì không sao che giấu được.
Benson khó nhọc ló đầu ra khỏi bó hoa, dùng thứ tiếng Trung tạm chuẩn mà nói: "Tư Đồ, em tìm một chỗ để anh đặt bó hoa này xuống trước đã, anh sắp gãy thắt lưng rồi đây này."
"Cơ trưởng Benson, đàn ông phải bảo vệ thắt lưng cẩn thận vào.", trong tiếng trêu chọc của đám kiểm soát viên, chủ nhiệm Lưu nói với Nam Đình: "Cơ trưởng Benson vừa hạ cánh, từ Paris bay thẳng về thành phố G, còn chưa về công ty mà đã đến đài quan sát luôn đấy."Đại Lâm vừa lúc đi ngang qua, giơ túi quà to trong tay lên và nói: "Như Hoa, thay anh cảm ơn Thịnh tổng nhé, ăn bát cơm chó này, no được đến tận sang năm luôn.
Lại còn hoa chuyển về bằng đường hàng không nữa chứ, quá xa xỉ!"Cho nên, anh không chỉ chuẩn bị quà cho tổ công tác đặc biệt, mà còn tặng cho mỗi người của đài quan sát một túi quà to nhân dịp Giáng Sinh sao? Anh Bảy, anh có cần chi nhiều như thế không? Đợi sắp xếp xong cho bó hoa cực lớn kia, Benson mới ai oán bảo: "Nghe nói sư phụ muốn chuyển quà Giáng Sinh cho em từ Pháp về, anh sẽ là người đầu tiên thấy quà, ai ngờ chỉ có mỗi một bó hoa, sư phụ quá keo kiệt, hại anh mệt đến tụt cả quần.", nói xong, anh ta còn kéo quần lên, trông như sắp bị tụt quần thật. Nam Đình khẽ cười, "Em mời anh ăn một bữa thịnh soạn luôn, tỏ lòng biết ơn với anh."
"Thế để sang năm mới đi.", Benson híp mắt nói: "Hôm nay em là của sư phụ rồi."Chờ Benson ra về, Nam Đình mới vào văn phòng ngồi, cầm điện thoại lên, chụp hình cùng bó hoa rồi gửi cho Thịnh Viễn Thời, cũng nói với anh: "Từ đầu đến cuối, em chỉ chung tình với một mình anh."Lấy theo tên của vị "vua Mặt trời" Louise XIV, ý nghĩa của loài hoa hồng tím quyền lực này quả thật là – Em chỉ chung tình với một mình anh.
Đang ngồi họp, nhìn thấy Man Man của anh còn đẹp hơn hoa, cùng với lời bày tỏ không chút che giấu của cô, hốc mắt Thịnh Viễn Thời nóng bừng.
Một lát sau, anh mới trả lời, "Tìm thử xem, không chừng còn có bất ngờ khác."Lúc này Nam Đình mới nhận ra mình bị Benson lừa, cô cẩn thận cởi bó hoa ra, tìm kĩ càng một lát, quả nhiên ở đáy của bó hoa có một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền với mặt hình hai bàn tay nắm lại như đôi cánh được nạm kim cương, còn có một chiếc vòng tay LOVE gắn sáu viên kim cương sáng ngời, mặt trong khắc tên tiếng Anh của họ: Aesop và Sarah.
Aesop đương nhiên là tên tiếng Anh của Thịnh Viễn Thời, còn Sarah là cái tên mà anh đã đặt cho Tư Đồ Nam sau khi bị cô nài nỉ, lúc ấy, anh còn trêu cô: "Sarah thể hiện cho sự ngọt ngào, hiền hòa, nhưng không có chí lớn, rất hợp với em.".
Lúc ấy Nam Đình có chút mất hứng, cho rằng Thịnh Viễn Thời đang hạ thấp mình, đợi đến khi biết Sarah trong tiếng Do Thái có nghĩa là "công chúa", thì cô cũng đã mất anh rồi. Ngay cả cô cũng gần như quên mất cái tên này, vậy mà anh vẫn nhớ rõ. Nam Đình nén nỗi xúc động lại, phê bình anh: "Toàn là kim cương, phô trương!"
Trong phòng họp, từ khóe mắt đến đầu mày Thịnh Viễn Thời đều nhuộm ý cười, anh trả lời: "So với sự dụng tâm của Man Man, đúng là anh Bảy qua loa quá, sang năm cải tiến sau."Nhưng mà, anh có bao nhiêu dụng tâm, sao Nam Đình lại không biết? Cứ cho là vòng cổ và vòng tay đều không đánh dấu tên thương hiệu, nhưng thiết kế với phong cách độc đáo như vậy, vừa nhìn đã biết là từ tay nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới.
Cho tới giờ phút này, Nam Đình mới hiểu, từ khi hai người tái hợp đến nay, chuyến bay duy nhất của Thịnh Viễn Thời đến Pháp là vì điều gì. Về ý nghĩa của sợi dây chuyền và chiếc vòng tay, đổi lại là Nam Đình của hiện tại tất nhiên là không hiểu, nhưng Tư Đồ Nam thì lại biết rõ.
Vì sáu năm trước, cô gái coi Thịnh Viễn Thời là cả thế giới của mình đã lên mạng tìm hiểu, đàn ông tặng quà gì cho phụ nữ thì có ý nghĩa gì.
Thời điểm đó, thứ mà Tư Đồ Nam mong được Thịnh Viễn Thời tặng nhất chẳng phải là nhẫn, mà là một chiếc vòng tay, dùng nó để nói với cô rằng: "Cả cuộc đời này, anh chỉ yêu thương một mình cô.".
Đáng tiếc, kỳ nghỉ hè đó, tuy anh tặng cho cô rất nhiều quà, nhưng lại chẳng có chiếc vòng tay cô thích. Sáu năm, hai nghìn một trăm chín mươi ngày, rốt cuộc Nam Đình cũng đã nhận được theo đúng như mong ước. Một ngày ý nghĩa như thế này nên được dành để trải qua thế giới hai người, nhưng hôm sau Thịnh Viễn Thời phải chấp hành nhiệm vụ bay thử, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, thế nên sau khi tan ca, họ cùng quay về đại viện, ăn tối với Thịnh Tự Lương và Tề Tử Kiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!