Chương 77: Khởi Đầu Bước Chân 8

Dựa theo nguyện vọng của Vân Lai khi còn sống, tro cốt của chị được rải ở khu vực biển nơi Tề Tích bị rơi máy bay, nơi đó cách rất xa cả thành phố A và thành phố G, xa đến nỗi mọi người phải đi chuyên cơ mới đến được, hơn nữa còn phải nhờ phía quân đội phối hợp hỗ trợ.

Vân Lai là một kiểm soát viên không lưu của quân đội, lại là người nhà liệt sĩ, nên với nguyện vọng này, đương nhiên phía quân đội sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, thậm chí vì để tiễn chị, đơn vị hải quân nơi Tề Tích làm việc khi còn sống đã phái máy bay trực thăng đến để hộ tống. Đó là một tang lễ vô cùng long trọng, người bình thường tất nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng nếu so với một cuộc sống suôn sẻ, nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn hưởng thụ sự đãi ngộ này cả.

Tề Chính Dương tự tay rải tro cốt, trên chiếc trực thăng bay tầm thấp, cậu nói với bố mẹ: "Trước kia bố mẹ đều bận, ngay cả thời gian đi xem một bộ phim cũng không có, giờ thì tốt rồi, có thể ngày ngày ở bên nhau.

Đừng cãi nhau nhé, con sẽ cười bố mẹ đấy, với lại cũng đừng quên, còn có một đứa con trai là con, cho dù con trưởng thành thì cũng vẫn là con trai bé nhỏ của bố mẹ, ở trên trời phải dõi theo con, như thế con mới có động lực để cố gắng, nếu không con lại lười nhác rồi chẳng chịu học hành tử tế đâu."Ngày hôm ấy, sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, Tề Chính Dương không khóc nữa, cho dù hai mắt cậu đỏ hoe, nhưng ít nhất cậu cũng không rơi nước mắt trước mặt người khác.

Rõ ràng mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng lại kiên cường như một chàng trai trưởng thành, khiến các trưởng bối vừa mừng lại vừa xót xa.

Từ sau khi tỉnh lại, Nam Đình cũng luôn ở cạnh cậu, tuy rằng trên danh phận ở thời điểm hiện tại, cô chẳng phải là người nhà của Tề Chính Dương, nhưng có được hồi ức của Vân Lai, cô cho rằng mình có trách nhiệm với cậu ấy, trách nhiệm như của một người mẹ. Vì phải rải tro cốt nên cabin của trực thăng mở cửa, Tề Chính Dương thấy Nam Đình bị gió tạt đến đỏ mặt, cậu vừa tháo khăn quàng cổ của mình vừa nói: "Chị ngồi lui vào trong đi, đừng để bị cảm lạnh."

Nam Đình không nhận lấy chiếc khăn, đeo lại cho Tề Chính Dương xong, cô tung nhành hoa cúc xuống mặt biển rộng, rồi nhìn lên trời xanh như nói với Vân Lai: "Chị dâu Vân Lai, cảm ơn chị đã nói với em những lời động viên vào lúc cuộc đời em tăm tối nhất, gian nan nhất.

Không có cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, sẽ không có Nam Đình của ngày hôm nay.

Còn nhớ em từng nói với chị, rằng em thích chơi dương cầm không? Chị nói đúng, mặc dù không lấy làm nghề nghiệp được, nhưng coi như một sở thích cũng tốt.

Chị dâu Vân Lai, em muốn nói với chị là, em đã tìm được thứ tín ngưỡng để em sẵn sàng gắn bó rồi, em yêu vô cùng công việc của mình, em cảm thấy tự hào vì đã trở thành một kiểm soát viên không lưu của hàng không dân dụng, em sẽ cố gắng hết sức, dẫn dắt cho những "cánh chim" bay trở về."Nam Đình nhìn về phía khoang điều khiển, nhìn Thịnh Viễn Thời đang tập trung lái máy bay, rồi tiếp tục nói: "Có lẽ là để thưởng cho những nỗ lực của em, cuối cùng em cũng chờ được anh Bảy rồi, chắc là chị không ngờ, người em thích, chị cũng biết đấy.

Hoặc là, trong lúc ngủ say, chị cũng đã thấy rồi, vì em cứ có cảm giác, hồi ức của chị em mình tương thông với nhau."Nói xong, Nam Đình nắm bả vai Tề Chính Dương, "Chính Dương là đứa trẻ chín chắn, không cần em phải chăm sóc, nhưng em có thể hứa với chị, em sẽ thay chị…", cô nhìn sang Tề Chính Dương, "Làm bạn với cậu ấy đến ngày trưởng thành."Tề Chính Dương không hiểu sự tương thông hồi ức mà Nam Đình nói nghĩa là gì, nhưng từ lần đầu tiên gặp cô ở sân bay, cậu đã có cảm giác thân quen một cách kỳ lạ rồi.

Cậu cảm thấy cô giống như chị gái mình vậy, kết quả là cô đang ngang hàng với mình, nhưng vì yêu Thịnh Viễn Thời nên tự nhiên trở thành vai trên.

Thế nên, Tề Chính Dương không hề bài xích ý muốn làm bạn của Nam Đình, cậu còn cảm thấy thật may mắn, vì thím dâu tương lai của mình lại là chị gái mình vô tình quen ở sân bay. Tề Chính Dương hướng mặt ra biển và nói: "Bố, mẹ, Chính Dương lại có thêm một người thân rồi, bố mẹ yên tâm nhé."Từ đầu đến cuối, Thịnh Viễn Thời vẫn không nói gì, chỉ tập trung lái trực thăng.

Anh giống Nam Đình, giống Tề Chính Dương, lẳng lặng khắc ghi Tề Tích và Vân Lai trong lòng. So với sự mạnh mẽ của Tề Chính Dương, thì suốt chặng đường, Tề Diệu đều khóc.

Kiều Kính Tắc biết cô và chị dâu Vân Lai có tình cảm tốt, nên cũng không khuyên can nhiều, nhưng sợ cô khóc nhiều rồi sẽ ốm nên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: "Để Tề Chính Dương thấy, trong lòng nó lại càng khó chịu hơn, chị là cô nó, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của nó chứ."Vì thế, khi trực thăng hạ cánh, Tề Diệu lau khô nước mắt, nói với Kiều Kính Tắc ngồi bên cạnh: "Cảm ơn cậu."

Đương nhiên Kiều Kính Tắc không chỉ muốn mỗi câu cảm ơn này, nhưng bệnh của Tề Diệu vẫn chưa khỏi, anh không dám vượt qua Lôi Trì[1], ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Thịnh Lão Thất sắp bay thử rồi, tôi còn nhiều khâu kiểm định phải làm, về trước đây."Từ lần anh ta bắt gặp cô và Tang Chất ngồi trong quán cà phê, thái độ vẫn điềm nhiên như thế, dù trong lòng Tề Diệu vẫn không mấy dễ chịu, nhưng cô vẫn muốn làm như lời Tang Chất nói, biện pháp trị chứng sợ đàn ông này là: Lấy độc trị độc, tiếp xúc nhiều với Kiều Kính Tắc.

Thế nên cô bảo: "Cậu đưa tôi về được không? Tôi… không lái xe."Kiều Kính Tắc đã chuẩn bị đi rồi, nghe thấy vậy, anh ta lập tức đáp: "Được."Thoải mái như thế, làm Tề Diệu có thêm mấy phần dũng khí để chữa bệnh. Thịnh Viễn Thời sắp xếp cho mọi người xong xuôi rồi mới đưa Nam Đình và Tề Chính Dương lên xe mình.

Trên đường trở về, Nam Đình hỏi Tề Chính Dương, "Hôm chị mới dọn đến chỗ chị Diệu, lúc đọc số điện thoại cho em, không phải là em không hiểu, mà là vì cách đọc số của chị với mẹ em giống nhau, nên em mới cảm thấy kinh ngạc đúng không?"Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, Tề Chính Dương gật đầu, "Em sợ nhắc đến mẹ sẽ khóc mất, nên không giải thích.

Lúc em biết chị là kiểm soát viên không lưu, tự nhiên em lại có cảm giác, chị nên ở bên cạnh chú út của em, vì hai người, rất giống bố mẹ em."Có lẽ vì cô có được hồi ức của Vân Lai, nên mới có thể gặp Tề Chính Dương, nếu không giữa biển người mênh mông, sao họ có thể gặp nhau ở nhà ga sân bay được, nơi đó đối với họ có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Nam Đình cười nhìn cậu: "Thôi em đừng gọi chị là chị nữa."Tề Chính Dương "vâng" một tiếng rồi sửa lời: "Thím út."

"Gọi là dì đi.", như vậy, có lẽ em sẽ ở gần mẹ hơn một chút, mà chị, cũng cảm thấy gần mẹ em hơn một chút. Tề Chính Dương không biết bí mật về quãng hồi ức kia, cậu tò mò: "Nếu em gọi chị là dì, thế chú út làm thế nào bây giờ?"

"Anh ấy không để ý đâu.", để chứng minh lời mình nói là đúng, Nam Đình hỏi Thịnh Viễn Thời đang lái xe: "Đúng không anh Bảy?"

Thịnh Viễn Thời liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi trả lời: "Đúng."Tề Chính Dương chợt tỏ ra bướng bỉnh, cậu vẫn còn đang cân nhắc, "Nhưng nếu em gọi chú út thành dượng, bà trẻ sẽ nghĩ thế nào chứ?"Thằng nhóc phiền phức này.

Thịnh Viễn Thời dùng thân phận chú út để ra lệnh: "Của ai người nấy gọi, không sao."Được rồi, là một đứa cháu biết nghe lời, Tề Chính Dương không gặng hỏi tiếp nữa. Người mất thì cũng đã mất rồi, người sống phải tiếp tục sống. Khi Tề Chính Dương quay về trường học cùng với trận cảm lạnh, thì Nam Đình cũng phải trở lại làm việc. Còn mười hôm nữa là đến ngày bay thử, Thịnh Viễn Thời đã hoàn thành xong hết các hạng mục cần chuẩn bị trước khi bay, nhưng với việc kiểm tra và bảo dưỡng máy bay của Kiều Kính Tắc, ngày nào anh cũng hỏi đến.

Trừ việc đó ra, anh vẫn chăm sóc Nam Đình theo đúng tiêu chuẩn của bạn trai hai mươi tư tốt, ngay cả Ứng Tử Minh cũng phải nói: "Đây là tại sợ con lo lắng thôi, con đấy, thả lỏng chút đi."Sau khi tháo gỡ được khúc mắc về cảnh trong mơ, Nam Đình không còn căng thẳng như trước đó nữa, nhưng bảo cô coi chuyến bay thử nghiệm nhiên liệu phản lực sinh học như những chuyến bay khác, vẫn có chút khó khăn.

Có điều, cô không làm ảnh hưởng đến công việc, vẫn làm việc trách nhiệm như thường, thời gian nghỉ ngơi cũng không ở lì trong nhà mà cùng Thịnh Viễn Thời ra sân bay, vào phòng kiểm soát tiếp cận học hỏi theo sự sắp xếp của Ứng Tử Minh. Vì Ứng Tử Minh phải đi công tác, thực hiện trao đổi kiểm soát viên không lưu, trước khi đi, ông dặn Nam Đình: "Chuyện thực tập đi theo chuyến bay của con sẽ được triển khai sau khi chuyến bay thử kết thúc, nếu không con cũng không yên tâm được.

Với lại, chủ nhiệm Lưu bên phòng kiểm soát tiếp cận bảo con tiến bộ rất nhanh, có ý sắp xếp cho con học thêm hai ca nữa rồi lên ghế chỉ huy thử xem sao, thế nên, trong khoảng thời gian thầy không ở đây, con cứ nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Lưu đi, công việc bên đài quan sát giao cho Đại Lâm là được.", sau đó lại như lo Nam Đình không hiểu, ông nói thẳng: "Nếu biểu hiện tốt, hôm bay thử, có khả năng con sẽ được lên ghế chỉ huy cho Thịnh Viễn Thời bay."

"Con lên ghế?", Nam Đình biết, để đảm bảo chất lượng cho chuyến bay thử vào một tuần sau, đài quan sát và phòng kiểm soát tiếp cận đã thành lập một tổ riêng, chuyên phục vụ cho chuyến bay, mà người chỉ huy, khu vực bay và độ cao, bãi đáp thay thế, các phương tiện xử lý tình huống khẩn cấp, đều đã được chuẩn bị, cũng sẽ có chủ nhiệm của phía kiểm soát không lưu và lãnh đạo trực ban tới giám sát.

Không nhận được thông báo nào, cô nghĩ, đương nhiên phải là các nhân viên cốt cán tới nhận nhiệm vụ rồi, mà cô mới được ra làm độc lập, cùng lắm chỉ là đứng trên sảnh chỉ huy… theo dõi mà thôi. Thấy cô mãi chưa hoàn hồn, Ứng Tử Minh đành phải nói: "Thầy đang thông báo cho con biết, con đã là một trong những thành viên của tổ công tác rồi, nhưng mà, tự mình ra trận chỉ huy, hay chỉ được làm chân dự bị, phải xem con thế nào đã."

"Tự mình chỉ huy ạ?", Nam Đình ngơ ngác, bất ngờ đến không thể tin nổi, "Con… được không ạ?"Hiếm khi thấy bộ dáng ngây ngẩn của cô, Ứng Tử Minh trêu: "Dù sao thì thầy cũng đề cử con rồi, chủ nhiệm Lưu cũng có đồng quan điểm, còn con có được hay không, phải xem con có làm cho thầy được nở mày nở mặt hay không đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!