Tới tối, Cố Nam Đình mở tiệc đón Thịnh Viễn Thời, Kiều Kỳ Nặc và Trình Tiêu cũng đến theo.
Chuyến bay đầu tiên của hàng không Nam Trình sắp khởi hành, ba người đàn ông vừa gặp nhau đã bắt đầu bàn chuyện công việc, Trình Tiêu cũng đã làm quen với trạng thái này, thoải mái ngồi ăn một mình.
Lần thứ N cô nhoài người gắp món ăn ở gần Kiều Kỳ Nặc, tổng giám đốc Kiều không nhịn được phải nói: "Lão đại à, làm ơn bê sang cho người phụ nữ của anh đi, em có cảm giác áy náy như đang giành ăn với cô ấy không bằng."
Cố Nam Đình bật cười.
Trình Tiêu bất mãn đáp trả: "Rõ ràng là em gọi toàn món em thích, thế mà anh ấy lại bảo phục vụ để trước mặt anh, nói anh ấy không cố ý, ai tin?"
"Anh ấy" kia nghiêm mặt nói, "Anh muốn để hết cả một bàn đồ ăn này trước mặt em, để hết được không?"
Trình Tiêu liếc một lượt cả bàn đồ ăn, cố ý trêu tức anh, "Mang lại đây."
Kiều Kỳ Nặc là "chị em tốt" với Trình Tiêu, là trợ lý trước của Cố Nam Đình, cũng không giấu được sự vui vẻ, "Dù sao thì cả một bàn toàn món phụ nữ thích, chúng ta cũng chẳng ăn được, cứ để trước mặt cô ấy đi."
Thịnh Viễn Thời nhướng mày, "Lát nữa bọn mình đi ăn khuya, chọn chỗ mà phụ nữ không nên đến ấy.", nhìn về phía Cố Nam Đình, anh cười hỏi: "Lão đại, anh đi cùng không?"
Thịnh Viễn Thời là đồng nghiệp của Trình Tiêu ở YG ba năm, mà lúc mới tới YG, Trình Tiêu cũng được Thịnh Viễn Thời chiếu cố không ít. Năm đó, Cố Nam Đình suýt chút nữa hiểu lầm Thịnh Viễn Thời là tình địch của mình, sau lại biết ngay từ hồi huấn luyện bay ở nước ngoài, Trình Tiêu và Thịnh Viễn Thời đã quen nhau rồi, hai người hợp tính nhau, dễ dàng trở thành bạn tốt của nhau.
Đúng là vì có câu chuyện đó làm bước đệm, Cố Nam Đình mới mời được Thịnh Viễn Thời từ hãng hàng không nước ngoài về, và anh cũng đã quen với cái kiểu vừa gặp đã cấu véo của hai người mà chẳng trách móc. Có điều, là chồng sắp cưới của Trình Tiêu, khi hai người phát sinh "mâu thuẫn", anh vẫn giữ lập trường rõ ràng là đứng về phía vợ sắp cưới của mình, "Hai người bớt bớt lại đi nào, anh còn đang ở đây đấy."
Kiều Kỳ Nặc liếc nhìn Thịnh Viễn Thời và than thở: "Đã bảo đừng đi ăn với họ rồi, bữa cơm chó này không thể nào tiêu hóa nổi."
Trình Tiêu còn cố ý chọc giận người ta, nhoài sang nép vào lòng Cố Nam Đình.
Đương nhiên là Cố Nam Đình vô cùng hưởng thụ, chỉ cười chứ không nói gì.
Thịnh Viễn Thời không nhanh không chậm bóc mẽ Trình Tiêu, "Đừng tưởng là lão đại không phê bình vụ em tự tiện bóp méo lời thông báo của cơ trưởng, chuyện này tạm cho qua thôi, cẩn thận về nhà sẽ tính sổ với em sau đấy."
Hiển nhiên Cố Nam Đình vẫn chưa biết, "Thông báo gì của cơ trưởng cơ?"
Trình Tiêu hậm hực phản bác Thịnh Viễn Thời, "Em đã nhẹ nhàng lắm rồi đấy, đổi thành anh chắc chắn còn thô bạo hơn."
Thịnh Viễn Thời cũng không phủ nhận, "Nếu là anh, anh sẽ nói với hành khách, toàn bộ chuyến bay sẽ phải đi qua giông bão, ai có tiền sử bị bệnh tim thì nên lấy sẵn thuốc ra, ngộ nhỡ đến lúc đấy lại không kịp."
Kiều Kỳ Nặc sặc ngụm trà trong miệng, mặt mũi đỏ au, "Tôi gặp phải một phi công giả đúng không?"
Thịnh Viễn Thời nổi tiếng trong giới bởi cách thông báo đặc biệt có cá tính, Cố Nam Đình hiểu ra là đã có chuyện gì, anh gắp rau cho Trình Tiêu, đồng thời dặn một câu: "Đừng học theo cậu ấy."
Thịnh Viễn Thời tỏ vẻ vô tội, "Có ý gì chứ?"
Kiều Kỳ Nặc bổ thêm một đao đúng lúc, "Nói cậu dạy hư cơ trưởng Trình đấy."
Thịnh Viễn Thời nhanh tay nhanh mắt gắp luôn con bề bề cuối cùng trên đĩa của Trình Tiêu, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Có người chắp tay đưa vợ đi sang hãng khác, trách tôi á?"
Nghĩ đến việc bố vợ "hạ chiến thư", bất đắc dĩ phải đưa Trình Tiêu đi… Cố tổng á khẩu không đáp lời được.
Trình Tiêu không chút khách sáo mà cầm đũa đánh vào tay Thịnh Viễn Thời, anh nhanh nhẹn tránh được, "Tốt xấu gì anh cũng được tính là thầy của em, bây giờ còn là sếp của em, em đối xử tử tế với anh một chút đi, anh cam đoan là chồng em sẽ không ghen đâu."
Trình Tiêu bị anh chọc tức cho nghiến răng nghiến lợi, "Sớm muộn gì cũng có người trị được anh!"
Thịnh Viễn Thời ung dung nói: "Mỏi mắt mong chờ."
***
Sau bữa tối, Thịnh Viễn Thời không về thẳng nhà mà lái xe đến khu nhà Hàng Thiên.
Anh có chìa khóa, nhưng vẫn gõ cửa. Từ bên trong, Tề Diệu vừa mở cửa vừa oán giận, "Có phải là không có tay đâu, sao không tự đi mà mở."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!