Chương 26: Anh Sẽ Không Chờ Em Ở Chốn Cũ 6

Lúc Thịnh Viễn Thời mở cửa từ bên trong ra, Mất Ngủ ngay lập tức bổ nhào lên người anh, nếu Tề Diệu không kịp thời gọi nó lại, e là Thịnh Viễn Thời sẽ phải đến bệnh viện tiêm phòng chó dại mất. Nhưng anh chẳng hề sợ hãi, chỉ không ngừng phủi vạt áo trước để rũ bỏ đống lông chó có thể bám lại, "Loại chó này mà tiểu khu cũng cho nuôi à?", nói xong, anh hắt xì một cái.

Thật ra Tề Diệu hối hận suốt đêm, nhất là khi nhớ ra bệnh dị ứng lông chó của anh thì lại càng lo lắng, "Cửa tiệm đồ thú cưng ở cổng tiểu khu là do quản lý mở, còn chó nào mà không được nuôi chứ?"

Thịnh Viễn Thời nhíu mày, "Bà làm chủ nhà, cũng mặc kệ luôn?", đối với anh, Mất Ngủ thuộc loài chó dữ.

Tề Diệu nhận ra anh đã có dấu hiệu dị ứng nên hơi đau lòng, "Nếu mày không đồng ý, để chị bảo với Nam Đình, chắc là con bé…"

Thịnh Viễn Thời ngắt lời cô nàng, "Đừng lấy tôi ra mà nói chuyện."

Tề Diệu nhìn anh từ trên xuống dưới, "Sao mày lại ở đây? Không có chuyện gì đấy chứ?"

"Chuyện gì?", Thịnh Viễn Thời nghe thấy thế liền sa sầm nét mặt, "Tôi đang muốn hỏi bà đây, làm thế mà tôi lại ở đây như này?"

Tề Diệu ra vẻ bình tĩnh, "Chị biết đâu được."

Thịnh Viễn Thời thấy vẻ chột dạ trong mắt cô nàng vừa hiện lên rồi biến mất luôn là đã hơi hiểu ra rồi, anh thong thả mở khóa màn hình di động, mở nhật ký cuộc gọi, "Tối qua rõ ràng tôi đi với Kiều Kính Tắc, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho bà, bà lại còn bảo không biết.

Tề Diệu, bà cảm thấy bà qua loa cho có mà được à?"

Bình thường Thịnh Viễn Thời rất chiều bà chị họ này, trước mặt người ngoài lại càng coi cô nàng như em gái mà bảo bọc, nhưng khi bị anh lạnh lùng chất vấn, Tề Diệu lại hơi sợ, cô nàng gãi đầu, "Qua loa cho có gì chứ, tối qua chị đi ngủ sớm, có nhận được cuộc gọi nào của mày đâu.", hoàn toàn không có sự tự tin.

Hình như Thịnh Viễn Thời tin, "à" một tiếng rồi ra bấm thang máy.

Lúc thang tới, cửa mở ra, anh đi vào rồi mới nói: "Vậy để tôi xem Kiều Kính Tắc có dám nhận hay không.", vừa nói, hai mắt vừa nhìn chằm chằm cô nàng.

"Này!", Tề Diệu đuổi theo thì thang máy đã đóng lại, vì thế, cô nàng quên không nói với Thịnh Viễn Thời chuyện Nam Đình muốn trả nhà trước thời hạn, chỉ lo gửi mật báo cho Kiều Kính Tắc: "Lão Thất giận rồi, đang muốn hỏi tội cậu đấy."

Kiều Kính Tắc hồi âm trong tích tắc: "Tôi chịu hết, chị không cần xen vào."

Tề Diệu đang thầm khen ngợi anh ta rất đàn ông, thì vị kia lại gửi tin nhắn tới, "Thịnh lão Thất còn qua đêm ở nhà bạn gái cũ rồi, thế mà tôi đến ngủ sô pha còn không được, Tề Diệu, chị khá lắm!"

Tề Diệu cười mắng một câu: "Đồ điên.", nhưng không trả lời tin nhắn của anh ta.

Kiều Kính Tắc không chịu thôi: "Lại giả vờ không thấy đi! Kiều Kính Tắc tôi phục chị rồi."

Tề Diệu lại giả chết như thường ngày.

***

Lúc Nam Đình đến đài quan sát, mới bảy giờ hai mươi, hiển nhiên là cô tới sớm.

Nhưng so với việc chờ Thịnh Viễn Thời tỉnh ngủ, cô thà đi làm sớm một chút còn hơn.

Kết quả là có người còn sớm hơn cô.

Trình Tiêu thấy Nam Đình từ xe đón nhân viên xuống liền cất cao giọng gọi: "Chồng hai!".

Người đàn ông cùng xuống xe theo cô nàng, không cần giới thiệu cũng biết là sếp Cố.

Nam Đình đi về phía đó, chào hỏi Trình Tiêu trước: "Tới tìm mình à? Sao sớm vậy?"

Trình Tiêu thuận miệng nói: "Có người đi công tác, mình đến tiễn thôi.

Nghe nói cậu bị kính vỡ quệt xước mặt, nhân thể đến xem cậu có bị hủy dung không."

Trong lòng Nam Đình thầm cảm kích sự quan tâm của Trình Tiêu, nhưng ngoài miệng lại nói: "Kẻ khôn không tin lời đồn, cơ trưởng Trình ạ."

Trình Tiêu trêu đùa: "Xem ra có bảo vệ được chỉ số thông minh của mình hay không, hoàn toàn phải dựa vào gương mặt này của cậu rồi.", sau đó chỉ vào Cố Nam Đình, "Chồng cả của mình, Cố Nam Đình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!