Âm Tế Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Đế Lân, không trả lời.
Tịch Thiện hừ một tiếng: "Vờ đứng đắng, thứ đạo đức giả!"
Gã từng cho rằng người Thần Giới đều nhân từ, hôm nay mới biết mình đã nghĩ lầm rồi. Từ sau việc này, người Thần Giới quả là cực kỳ vô sỉ đê tiện, nào có vị Thần lại lấy một tu sĩ nhỏ bé làm tấm chắn cơ chứ.
Còn nữa, người mà Đế Lân gọi là Tế Thiên, nếu như gã đoán không sai thì đây chính là sư đệ của mình. Bằng không, Đế Lân cũng chẳng bắt gã làm tấm chắn phía trước, khiến cho đối phương không xuống tay được.
Đế Lân không thèm để ý đến lời Tịch Thiện nói, tiếp tục uy hiếp Âm Tế Thiên: "Tế Thiên, ngươi dùng tóc đâm sáu nhát lên người ta. Bây giờ, ta sẽ trả hết cho tên hòa thượng này."
Hắn ta có nghe Đế Duật kể qua, ở Tu Chân Giới, Tịch Thiện không chỉ là sư huynh của Âm Tế Thiên, mà còn được xem là một nửa sư phụ, tự tay gã nuôi nấng Âm Tế Thiên lớn lên.
Chính vì thế, hắn ta mới bắt Tịch Thiện để áp chế Âm Tế Thiên.
Tịch Thiện quát: "Sư đệ, ngươi đừng quan tâm ta. Không phải chỉ là chết thôi sao? Chẳng có gì đáng sợ. Sau khi chết, nguyên thần còn đó, lão tử coi như là một quỷ tu. Đến lúc phi thăng, lão tử có thể ở cùng một chỗ với ngươi và sư phụ rồi."
Các trưởng lão đời chữ Hư vừa buồn cười vừa tức giận trừng Tịch Thiện.
Nghe xem đi!
Đây là lời mà một hòa thượng nên nói ư?
Thật là đồ đệ "tốt" do Hư Không dạy dỗ ra.
Nhưng nam tử mặc chiến giáp ánh kim kia, thực sự là Tịch Thiên mà bọn họ quen biết sao?
Toàn bộ ánh mắt của chúng hòa thượng đều tập trung trên người Âm Tế Thiên.
"Câm miệng!" Trán Đế Lân nổi đầy gân xanh, điên cuồng quát: "Ngươi cho là ngươi chết, ta sẽ để yên cho nguyên thần của ngươi sao?"
Khóe miệng Âm Tế Thiên chậm rãi cong lên ý cười tà mị: "Sư huynh tốt!"
Nếu hắn sớm đoán được mục đích mà Quang Thần Vương mời tu sĩ Tu Chân Giới tham chiến, thì sẽ không phát sinh chuyện như bây giờ. Với lại, hắn đúng là coi thường địa vị của bọn người Tịch Thiện ở trong lòng của mình.
Hòa thượng Vạn Phật Tự nghe được Âm Tế Thiên gọi Tịch Thiện là sư huynh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nam tử mặc chiến giáp ánh kim kia thật sự chính là "Tịch Thiên" mà bọn họ biết, Đế Minh chính là Bắc Minh thiếu gia hả.
Đế Lân thấy Âm Tế Thiên mỉm cười, trong lòng đột nhiên có chút hoảng sợ.
Vốn tưởng rằng bắt Tịch Thiện là có thể uy hiếp được Âm Tế Thiên, nhưng không ngờ Tịch Thiện căn bản không sợ chết.
Mà hắn ta cũng không phải là đối thủ của Âm Tế Thiên, bây giờ hắn ta phải làm sao đây.
Đế Lân lén lút nhìn quanh bốn phía, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, khóe miệng lần thứ hai nhếch lên tia đắc ý: "Tế Thiên, ngươi quay ra phía sau nhìn lên bầu trời kìa!"
Âm Tế Thiên híp híp mắt, sợ là âm mưu của Đế Lân, đầu tiên dùng thần lực quét qua.
Trên trời có ba bóng người, trong đó có hai người là Thần Binh của Thần Giới, người còn lại cư nhiên là trưởng lão Bắc gia Bắc Vũ Hoành.
Bọn họ được Quang Thần Vương cho vào một cái ***g bảo hộ, ngoài ra còn có các loại pháp bảo phòng ngự tuyệt phẩm, muốn trong khoản thời gian ngắn phá vỡ ***g để cứu người bên trong ra, là chuyện không thể.
Âm Tế Thiên thoáng giật mình, sắc mặt trầm xuống.
Đế Lân thừa dịp Âm Tế Thiên ngây người, mang theo Tịch Thiện biến mất trước mắt mọi người.
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, mắt phát lạnh, dùng thị giác đảo quanh để tìm vị trí Đế Lân đang ở.
Khi thấy hắn ta xuất hiện bên người Đế Duật, vội sử dụng thuấn di đuổi theo, liền nghe Đế Duật nói: "Thêm một Hoành trưởng lão nữa. Ám Thần Vương, ngươi bảo xem có đáng giá để thả Phụ Vương ta ra chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!