Xuân Thủy trước mặt vừa chậm rãi quỳ xuống, vừa châm lửa trong tay xuống mành cửa trúc tương phi, trên mành trúc và màn lụa bị dầu hỏa tưới lên gặp lửa lập tức bốc cháy.
"Nương nương, nô tỳ đúng là do mẹ mìn nuôi lớn là sự thật." Xuân Thủy nhìn Kiều Uyển, lúc này ánh sáng của ngọn lửa lướt qua đôi mắt cũng vẫn như làn nước mùa xuân, "Bà bà đối với nô tỳ ân trọng như núi, không có gì báo đáp."
Kiều Uyển cảm thấy cả người rét run, từ trong xương cốt sinh ra một cỗ tuyệt vọng, đến cả Xuân Thủy cũng sẽ phản bội nàng, thì trên thế gian này còn ai có thể tin tưởng đây!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không được, nàng còn quá nhiều chuyện còn chưa nói cho điện hạ, nàng không thể chết vào lúc này được!
Kiều Uyển muốn tự cứu mình, nàng vụng trộm dùng ống tay áo nhúng vào nước rửa bút để làm ướt, che lại mũi miệng chạy đến cửa sổ gần nhất.
Xuân Thủy cũng không cho nàng cơ hội như thế, nàng ta xông tới một tay ôm lấy Kiều Uyển, trơ mắt nhìn mành cửa cùng những bức họa cuộn tròn toán loạn đều bị bén lửa.
Khí lực của Kiều Uyển thật sự so ra kém với một nha đầu làm việc từ nhỏ, nàng không nhịn được quát lên: "Ngươi hại chết ta thì có tác dụng gì?"
Xuân Thủy dù sao vẫn là một nha đầu chưa trải qua nhiều sự đời, ngữ khí nàng ta mang theo sự nức nở: "Bệnh đau đầu của Thái tử đã không thể chịu thêm một chút kích thích nào, nếu nương nương chết thì ngôi vị trữ quân này….. Chỉ sợ lẽ bị phế đi."
Kiều Uyển ra sức tránh đi dự kìm kẹp của Xuân Thủy, nhưng bởi vì nàng ta kéo dài thời gian nên cửa sổ đã bị đốt thành biển lửa, trong phóng khói dày đặc cuồn cuộn, bên ngoài cung nhân nội thị kinh hoảng hô lớn.
Kiều Uyển mắt thấy cửa sổ sợ là đã không thể phá ra, chỉ có thể chờ người bên ngoài đánh vỡ cửa, nhưng làn khói dày đặc bên trong càng ngày càng khiến người ta mê man. Nàng lùi bước lui tới bên đồ đựng đó, dứt khoát hỏi: "Ngươi có nhiều cơ hội để ra tay với ta như thế vì sao lại phải phóng hỏa đốt Văn Khỉ Các?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng nàng còn lưu lại chút áy náy trước kia, nàng thậm chí còn nghĩ rằng phải chăng Xuân Thủy chính là lệ quỷ kiếp trước tới đòi mạng?
Xuân Thủy cũng không tránh làn khói dày đặc kia, nàng ta vừa ho khan vừa nói: "Là bà bà dạy ta, chỉ có như thế mức khiến điện hạ phát điên."
Trong lòng Kiều Uyển sáng tỏ, trạng thái khi chết của nàng càng thảm thì khả năng điện hạ bị ép điên càng lớn.
Kiếp trước Kiều Uyển quyết tâm muốn chết, cũng không sợ hãi chút khổ sở khi bị lửa thiêu chết. Nhưng hôm nay nàng còn có người nhà, trong lòng nàng vẫn còn có việc chưa làm xong, nàng không thể nào chết ở chỗ này được!
Kiều Uyển gian nan mà mở nắp đồ đựng đá, vốc đá sớm đã hòa tan thành nước lên người. Cũng may Xuân Thủy quá mức non nớt, cũng không dám trực tiếp giết nàng, chỉ cần người bên ngoài cứu hỏa kịp thời thì nàng còn cơ hội có thể đi ra ngoài!
Kiều Uyển ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo ướt đẫm che lại mũi miệng: "Xuân Thủy, ngày thường ta đối xử với ngươi cũng đâu có tệ, ngươi hãy để cho ta được chết minh bạch đi. Người liên hệ với ngươi chính là ai? Đông Cung còn có mấy nội ứng nữa?"
Xuân Thủy quỳ trên mặt đất, chỉ đập đầu từ xa: "Nương nương, Xuân Thủy nguyện đời sau lại làm trâu làm ngựa hầu hạ người."
"Không cần kiếp sau, không cần lại kiếp sau…" Kiều Uyển đau lòng không thể tả, ngươi và ta chỉ sợ lúc tương ngộ là ở địa ngục.
Bên trong rèm màn Văn Khỉ Các, sách bị đốt cháy rất nhanh, bên ngoài đã xô cửa sổ ra, Kiều Uyển dường như nghe thấy được âm thanh của Thái tử. Nàng muốn đứng lên nhưng cảm thấy hô hấp khó khăn, choáng váng đau đầu.
Trong phòng khói quá mức dày đặc, Kiều Uyển bị hun đến không mở được mắt, nước mắt trong mắt cũng cuộn trào.
Kiếp trước, trước khi chết, nàng chỉ cảm thấy mối hận như từng lưỡi dao sắc bén, khiến nàng không sợ cũng không hề cảm thấy đau. Nhưng lúc này trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ hoang đường bị ai, kiếp này và kiếp trước là cứu rỗi hay vẫn là luân hồi?
Lúc này nếu nàng thực sự chết đi, mọi thứ hết thảy còn có thể làm lại được sao, hay là chỉ sợ trước mắt sẽ là địa ngục?
Muốn sống sót, phải sống sót!
**
Kiều Uyển đã rất lâu, rất lâu không nằm mơ giấc mơ kia.
Trong làn mưa bụi của năm đầu tiên Diên Hòa lại lần nữa thổi quét trên người nàng. Nàng từ dạ yến của cung Trường Nhạc đi ra để giải bớt rượu, nhìn Dục Viên đã từng là rừng trước, trong nhất thời dường như nhìn thấy một bóng dáng âm u bồi hồi đứng đó.
Tiểu nội thị thủ vệ cầm theo đèn lưu ly cung đình cúi thấp đầu, ánh đàn đung đưa trong gió.
"Phu nhân, chúng ta quay về thôi." là âm thanh của Xuân Thủy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!