Chương 64: (Vô Đề)

Đúng là Kiều Uyển có nghĩ tới, nàng có lẽ cũng nên trao đổi công bằng với Thái tử, nhưng nà nên nói thế nào bây giờ?

Nói nàng nằm mơ một ác mộng, mơ thấy năm thứ 23 Thái Hòa Thái tử bị phế, cùng năm chết bất đắc kỳ tử trong Đông Cung sao? Hay nói nàng nằm mơ thấy năm thứ 28 Thái Hòa thiên tử chết bệnh, Chiêu Vương đăng cơ?

Lần trước Kiều Uyển nhất thời kích động đã nói ra tiếng lòng của mình trước mặt phụ mẫu của nàng đã là đại nghịch bất đạo, bây giờ muốn nàng làm tró thế nào để nói chuyện của bản thân với Thái tử đây? Không sợ trong lòng nàng chân thành, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì chính là tội chết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vinh Kham nhìn thấu sự do dự của Kiều Uyển, chàng chỉ rũ mắt, lại lật một trang sách: "Làm gì mà phiền não như thế, nếu nàng không muốn nói thì ta còn có thể ép nàng hay sao?"

Ngữ khí của Thái tử vẫn ôn hoa như cũ như là không hề có chút khác biệt gì so với trước kia, nhưng Kiểu Uyển lại có thể nhận ra một chút khác biệt nho nhỏ trong đó.

Trước kia Thái tử lúc nào cũng ôn nhu săn sóc, cẩn thận che chở, chỉ sợ nàng kinh ngạc, khiến nàng sợ hãi, Bình thường cũng cùng nàng ôn tồn vui đùa, cười cợt vài câu, Trước kia là vài câu nói đùa cho có lễ, bây giờ đến che giấu cũng lười. Thế này là tốt hay không tốt đây?

Trong lòng Kiều Uyển chỉ thở dài, dù sao là ai cũng sẽ sa vào ôn nhu mềm mại, Nếu nàng chưa bao giờ lộ ra chút dấu vết thì Thái tử vẫn sẽ cùng nàng họa mi trâm hoa hay sao?

Đột nhiên hiểu ra bản thân mình đang nuối tiếc điều gì, trong lòng Kiều Uyển chợt kinh ngạc, Nàng đang lưu luyến ôn nhu cùng sự săn sóc của Thái tử, nhưng nàng vào cung là vi như vậy sao!

Suy nghĩ của Kiều Uyển luôn chuyển, nàng quỳ gối xuống trước mặt Thái tử: "Điện hạ, người chỉ cần tin Nhu An trung tâm là được."

Kiều Uyển cúi đầu, lại nghe thấy tiếng quyển sách rơi xuống giường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thái tử cười khẽ nhưng tiếng cười kia lại không còn giống như ngày trước, là một tiếng cười lạnh. Sau đó, một bàn tay giữa mùa hạ vẫn lạnh lẽo như cũ, nâng cằm Kiều Uyển lên.

Theo bản ngăn Kiều Uyển cảm thấy Thái tử đang tức giận, nàng ngẩng đầu lên nhưng không dám ngước mắt.

"Nàng sợ ta." Thái tử thấp giọng nói.

"Nhu An không dám."

"Nàng thế mà lại không dám nhìn ta? Loan Loan, mấy tháng nay cùng chăn gối cùng giấc ngủ chẳng lẽ đều là sai sao?" Thái tử còn đang nói đùa nhưng giọng nói lại lạnh cực kỳ.

Kiều Uyển khẽ cắn môi, nàng ngước mắt lên nhìn lại về phía Thái tử.

Chỉ thấy Thái tử đang mặc đạo bào màu lam ngồi trên giường, bày ra một vẻ cực kỳ thản nhiên, lại uy nghiêm mà cúi người tiến đến gần. Cặp mắt phượng của chàng có khí thế uy nghiêm, đôi mắt như núi, không hề ôn nhuận như ngọc giống trước kia, nhưng thật sự khiến Kiều Uyển nhìn ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh ngày đó ngẫu nhiên gặp được

Trước kia nàng đã nhìn nhầm chàng, trước kia sao nàng chưa từng sai cơ chứ?

"Nàng là người không cần phải sợ ta nhất." Thái tử nhìn đôi mắt nàng nói, "Trên đời này chỉ có ta sẽ không bao giờ tổn thương tới nàng."

Trái tim Kiều Uyển vừa động, lại thu hồi ánh mắt: "Không biết vì sao điện hạ lại nói như thế, tất nhiên điện hạ sẽ không tổn thương Nhu An rồi."

Thái tử buông nàng ra, lại nói: "Nàng không muốn nói ta cũng không ép, cứ thế vượt qua quãng đời còn lại cũng chưa chắc là không thể."

Trong lòng Kiều Uyển hiểu ra, hóa ra Thái tử thực sự tức giận. Nhưng chuyện đã tới nước này, Kiều Uyển lại cảm thấy lời nói khi Thái tử điện hạ tức giận cùng với lời nói giận dỗi của hài đồng cũng không kém bao nhiêu, sự sợ hãi thấp thoảm nhiều ngày cũng tan đi không ít.

Ở trong lòng Thái tử, bọn họ còn có một quãng thời gian rất dài…. Chỉ là khi nghĩ như thế, trong lòng Kiều Uyển lại có một loại cảm xúc được vuốt phẳng một cách kỳ lạ.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài rèm che, Thanh Hao khẽ bẩm báo: "Điện hạ, nương nương, Tề Thụ và Xuân Thủy đã hồi cung."

Thái tử đỡ Kiều Uyển đứng dậy: "Về sau đừng cứ động một chút là quỳ xuống." dứt lời chàng dỗi tay xoa đầu gối cho nàng.

Nhất thời Kiều Uyển muốn tránh đi nhưng tránh không thoát đành phải nắm lấy tay Thái tử: "Sao tay điện hạ lại lạnh như thế?"

Thái tử không thèm để ý mà nói: "Không có gì, có lẽ do hôm nay dùng quá nhiều đồ uống lạnh đi." Chàng cũng nói ra ngoài rèm che: "Để bọn họ tiến vào đây đi."

"Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!