Chương 46: (Vô Đề)

Vinh Kham thấy nàng như thế đúng là bị chọc cười: "Nếu nàng còn sợ hãi thì chúng ta cũng không vội vàng. Hôm nay mệt nhọc cả ngày rồi, ngày mai còn phải đi thỉnh an tổ mẫu cùng phụ thân, nàng chỉ cần lo nghỉ ngơi thật tốt là được."

Nhất thời gương mặt của Kiều Uyển như bị thiêu đốt, tiến thoái lưỡng nan, chỉ nhỏ giọng nói như muỗi kêu: "Điện hạ…"

"Ừm?" Vinh Kham vẫn cười như cũ, nói, "Sao thế, nàng muốn hay vẫn là không muốn?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước đó Kiều Uyển cũng không từng nghĩ tới chuyện này, chỉ cảm thấy sau khi gả vào Đông Cung sẽ tương kính như tân, hết thảy đều tầm thường như thế, cùng những mối hôn sự trên thế gian này không gì khác biệt. Chỉ là khi ở trước mặt Thái tử, nàng lại luôn xuất hiện một chút mất tự nhiên cùng ngại ngùng, bây giờ nàng cũng cậy sủng sinh kiểu, thực sự ném lời dặn dò của phụ thân trước khi ra cửa ra sau đầu.

Chỉ là khi Thái tử nhìn ôn nhu hiền lành như thế, Kiều Uyển cắn môi nhẹ giọng nói: "Điện hạ, hôm nay ta mệt mỏi…"

Vinh Kham nhìn thiếu nữ xinh đẹp dưới ánh đèn, gò má ửng đỏ, đang cố gắng mà cúi đầu. Chàng vuốt đầu ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn xoa bóp gò má thiếu nữ xuống.

Kiều Uyển chờ một lát rồi lại một lát vẫn chưa nghe được âm thanh trả lời của Thái tử, lại ngước mắt nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy Vinh Kham đang nhìn mình không chớp mắt, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, ánh đèn lưu ly chiếu xuống khuôn mặt đúng là trong sáng như liễu xuân nguyệt.

"Điện hạ?" Kiều Uyển lại khẽ gọi một tiếng.

Vinh Kham hoàn hồn nói: "Hôm nay không đụng tới nàng, đi rửa mặt chải đầu rồi về nghỉ ngơi đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lòng Kiều Uyển buông lỏng, trả lời lại: "Nhưng có vấn đề gì không?"

Vinh Kham chỉ nói: "Tùy tâm của nàng là được, còn chưa có ai dám quản chuyện trong phòng của cô."

Nhất thời Kiều Uyển chỉ cảm thấy Thái tử thật sự muốn cho nàng cậy sủng mà kiêu, khi nàng định thần lại, âm thầm nhớ tới lời nói đã đến nước này thì thôi vậy, ngày mai cũng không thể tùy hứng như thế.

"Đa tạ điện hạ." Kiều Uyển ôn nhu nói, "Ngày mai còn phải đi thỉnh an trưởng bối, điện hạ cũng nghỉ sớm một chút."

"Ta xem xuong tấu chương này sẽ dừng, nàng không cần chờ ta, sớm nghỉ ngơi một chút."

"Vâng." Kiều Uyển nghỉ bản thân không thể không khẩn trương, ở tẩm điện quá mức cung kính cũng khiến người khác khó chịu nên tính tự mình lên giường trước.

Vinh Kham thấy Kiều Uyển tự mình ngây ngốc một hồ, dường như đang do dự có nên chờ chàng hay không, sau đó mới hạ quyết tâm yên lặng và đi về phía giường, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Từ trước tới giờ chàng cũng không biết chuyển gốc hoa mộc này vào trong phòng lại thú vị đến thế, nhưng thực sự lãng phí rất nhiều thời gian.

Kiều Uyển nằm trên cạnh giường, cung nhân bên ngoài liền đêm màn che thả xuống che đi một chút ánh đèn. Đệm chăn cực kỳ mềm mại ấm áp, như lời nói của Thái tử là dùng nước nóng hun qua.

Kiều Uyển chỉ cảm thấy sống lưng của mình thả lỏng xuống, cả một ngày căng  thẳng bây giờ mới có thể buông lỏng ra. Nàng nhìn đỉnh trướng thất thần trong chốc lát, trong đầu cái gì cũng không nghĩ được. Nàng tính toán chờ tới lúc Thái tử đi nghỉ, chỉ là hôm nay thật sự quá mệt mỏi, cố gắng chịu đựng trong chốc lát thì mí mắt của khép xuống.

Bên ngoài màn che có âm thanh cần thận nói chuyện, là Bạch Anh tiến vào nói gì đó với Thái tử. Kiều Uyển nằm, trong lòng lại suy nghĩ trên giường này hình như thiếu cái gì đó, có chút kỳ lạ. Tận đến lúc nàng mơ màng mà ngủ mới nhớ ra hôn giường trong tẩm điện của Thái tử nhưng lại không có huân hương…

Kiều Uyển cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không dám ngủ sâu, trong lòng nàng vẫn nhớ tới Thái tử còn chưa đi nghỉ ngơi, lại nghĩ tới chuyện ngày mai còn phải đi thỉnh an Thái hậu và thiên tử. Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm nhận được bên người có người nằm xuống mới an tâm hơn một chút.

Đến lúc Kiều Uyển cảm thấy bản thân sắp lâm vào màn đêm tối của khung cảnh trong mơ, nàng nghe thấy được có người ở bên ngoài màn che nói chuyện.

Chẳng lẽ nhanh như thế mà trời đã sáng rồi sao? Kiều Uyển không chịu được cố gắng mở mắt ra, nàng không muốn ngày đầu tiên vào Đông Cung mà đã ngủ nướng rồi đâu.

"Điện hạ…" người bên cạnh đã đứng lên, âm thanh Kiều Uyển còn mang theo sự buồn ngủ nhẹ hô lên.

Bên ngoài rèm trướng vẫn tối đen, Kiều Uyển nheo đôi mắt lại chỉ nhìn thấy bên ngoài có một chiếc đèn còn sáng, ánh sáng mờ nhạt chỉ chiếu tới được một góc.

Nàng giương mắt nhìn về phía Thái tử liền thấy chàng đang muốn xuống giường, búi tóc hợp quy tắc lúc này lại có chút lỏng lẻo, một sợi tóc đen rơi xuống, sắc mặt chàng tái nhợt cực kỳ, không hề có chút huyết sắc.

Chỉ trong giây láy, Kiều Uyển còn tưởng bản thân đang nằm mơ, nhưng nàng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Điện hạ!"

"Ta không sao, không cần hoảng sợ." Vinh Kham vẫn nhíu mày, khẽ nói, "Chẳng qua là bệnh đau đầu tái phát thôi, bệnh cũ, để Bạch Anh xoa bóp đầu cho ta một chút là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!