Chương 45: (Vô Đề)

Huệ Phi nương nương có ý với Lưu Nguyên từng gia đình Huân quý ở Ngọc Kinh đều âm thanh truyền tai nhau. Bây giờ Chiêu Vương vừa mới khai phủ đã định ra hôn kỳ, Lưu Nguyên liền xuất gia làm nữ quan, làm sao mọi người có thể không nghĩ nhiều?

Sau khi Kiều Uyển nghe xong âm thầm líu lưỡi, thế này e là do lão cáo gì Lưu Các lão chuẩn bị. Chỉ là không nghĩ tới, Lưu gia thế mà thật sự đồng ý cho Lưu Nguyên xuất gia. Đây chính là hành động Lưu các lão bày tỏ lòng trung thành với Đông Cung sao?

Tuy mới một đời vua một đời thần nhưng vị trí trữ quân của Thái tử không thể dao động. Tất cả mọi người sẽ không nghĩ đến một ngày Đông Cung sẽ bị phế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng thật sự nói tới Trình các lão là Lưu các lão, Kiều Uyển biết lựa chọn tốt nhất vẫn luôn là Lưu gia. Tuy Trình Chinh Tâm là đế sư nhưng hành sự trung dung, làm người chính trực, Chiêu vương có một nhạc gia như thế đối với việc trợ giúp con đường đoạt đích của hắn ra chỉ sợ không thể bằng Lưu gia.

Bất luận người lúc trước đứng sau màn buộc tội Lưu gia là ai, Kiều Uyển đều cảm thấy hắn ta đang làm chuyện tốt.

**

Vào tháng chạp, năm mới cũng sát gần tới, Lúc này Thanh Bội cô cô mới nhận được tin trong cung, bà âm thầm báo cho Kiều Uyển, chuyện tiệc mừng thọ của thua ngày đó không truy ra được người làm.

"Loại chuyện thế này trong cung, thường là sẽ tra ra được cung nhân nội thị liền phát hiện người đã tự sát." Thanh Bội cô cô nắm chặt lấy tay Kiều Uyển, "Hơn nữa hôm đó liền tra xét, trong rượu không có ấn đề, là đồ dùng uống rượu hôm đó của trình tiểu thư các nàng có vấn đề, chỉ là một loại dược trộn lẫn vào rượu mà được kích thích thôi. Tra sâu thêm một chút thì vài người liên quan liền trực tiếp tự sát, đến cả cơ hội thẩm vấn cũng không có."

Kiều Uyển kinh hãi: "Một người cũng không có sao?"

Thanh Bội cô cô gật đầu: "Bệ hạ tức giận, Quang Lộc Tự, Lễ Tư Giám và Kim Lân Vệ đều liên lụy, bởi thế tra xét nhiều hơn một tháng vẫn không thu được cái gì như cũ. Vẫn là Thái hậu nương nương lên tiếng, gần như cứ thế đóng án lại trước chuẩn bị cho năm mới."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Uyển không rõ, trong cung có thể có người thủ đoạn cao minh như thế, vì sao chỉ cho thêm chút được tính nóng vào rượu? Chuyện này đến cùng là muốn người ở tiệc mừng thọ xuất mặt hay vẫn là muốn bệ hạ trong cung như đứng đống lửa, như ngồi đống than?

"Thái tử điện hạ bảo nô tỳ bẩm việc này với huyện chủ, cũng để người hiểu rõ trong lòng." Thanh Bội cô cô nói; "Nhưng cũng không cần phải nghĩ nhiều, bây giờ tư Lễ Giám và Kim Lân Vệ đều đã hận đến ngứa răng, đến cả Quang Lộc Tự cũng không có ý định buông tha, nói không chứng ngày nào đó có thể điều tra ra."

Kiều Uyển gật đầu: "Cô cô yên tâm. Bây giờ Kiều Uyển cũng có việc muốn bẩm báo cho điện hạ, nông hộ trong phủ mấy ngày nay có nói, mùa đông năm nay có sự khác thường, sợ là ở vùng ngoại thành sẽ có thiên tai do tuyết. Ta nghĩ hết năm nay sang đầu năm sau chính là tiết Vạn thọ của bệ hạ, việc này còn hi vọng điện hạ lưu tâm."

Thanh Bội cô cô cười nói: "Loan Loan tiểu thư có tâm rồi, lời này ta nhất định sẽ chuyển đi."

Kiều Uyển cùng mẫu thân xử lý mọi việc cuối năm trong phủ, mãi cho tới tháng chạp mới có thể thanh nhàn hơn một chút, chuẩn bị mấy ngày nay chỉ chờ trừ tịch.

Bởi vì trước đó vài ngày bận rộn, đông chí cúng mộ xong thì Kiều Uyển cũng không có rời khỏi cửa. Tháng chạp cũng không có ngày hội nào khác, vào lúc tuyết rơi có yến tiệc thưởng tuyết với người thân thiết, có điều chỉ là cùng ba tỷ muội tốt, pha trà rượu ấm.

Từ trước tới nay Kiều Uyển đều sợ lạnh, chỉ từ chối một lần mà Phương Phù và Kỳ Hoàn nói thẳng là nàng khó mời.

Từ tin đồn gần đây nhất của Ngọc Kinh, các nàng đều khiếp sợ với lựa chọn của Lưu Nguyên, cũng tò mò cung yến hôm đó vì sao Trình Kiểu đột nhiên kính rượu hai người Kiều, Lưu.

"Nàng ta chính là cảm thấy nắm chắc thắng lợi rồi sao?" Kỳ Hoàn nói, "Đây cũng không phải là do ta nói, gần đây trong các yến tiệc thưởng tuyết đều truyền như vậy đó. Nhưng hôm đó ta nhìn thì nàng và Lưu Nguyên nói chuyện cũng rất thân thiết vui vẻ mà."

Kiều Uyển nhẹ nhàng bâng quơ nói "Có lẽ là do uống say thôi?"

Kỳ Hoàn thấy nàng không muốn nói liền rất thức thời mà dừng lại câu chuyện cũng không hỏi nhiều.

Phương Phù dựa vào cửa sổ mà đứng, thở dài: "Cứ thế nhanh chóng mà qua năm nay. Chúng ta từ trước tới nay thường tới chỗ này thưởng tuyết, chỉ là sang năm lại không biết được sẽ ở nơi nào."

Trong lòng Kiều Uyển nghĩ lại, đợi qua một năm nay, cũng âm thầm quan sát một năm này, cuối cùng có thể vào cung. Nàng vứt lại ưu tư, chỉ cười nói: "Tháng chạp năm sau, ta cùng Gia Ninh mời các ngươi đến Dục Viên thưởng tuyết không được sao?"

Lời này vừa nói ra, Kỳ Hoàn cười to một trận: "Khó có được A Phù muốn thương xuân buồn thu một phen, ngươi đừng có đánh gãy nàng nhanh quá."

Phương Phù không để ý tới Kỳ Hoàn, vội nói: "Một lời đã định, Loan Loan cũng đừng có mà quên đó!"

Kiều Uyển nói thẳng: "Đương nhiên sẽ không quên, đã không có các ngươi thì ta ở trong cung chẳng phải biến thành có mắt như mù hay sao?"

"Thì ra là thế." Phương Phù hừ một tiếng, "Thế Thái tử Phi nương nương cũng nên phong cho ta một chức quan đi."

Kiều Uyển trầm ngâm một lát: "Ừm…. vậy phong một cái chức "mật thám" đi, hay ngươi thích "thuận phong nhĩ"?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!