Lần săn bắn mùa thu này chẳng qua chỉ hơn mười ngày thì thiên tử liền tính toán hồi kinh.
Mà Khang Bình Bá cầu huân quý một vòng, lại chuẩn bị tới Kim Lân Vệ, cuối cùng trước khi hồi kinh nhận được kết quả. Trưởng công tử phủ Khang Bình Bá dc thả về phủ, mà đích nữ bá phủ nghe nói là sẽ bị đưa tới am Thanh Tuyền ở ngoại ô kinh thành xuất gia.
Ngày ấy may mắn huyện chủ Nhu An được kịp thời tương cứu, vẫn chưa bị thương, Khang Bình Bá đáng lẽ sẽ không cần ném đi khuôn mặt già lại mất đi một tầng da, Nhưng thiên tử luôn luôn để bụng chuyện Đông Cung, phủ Khang Bình Bá bị liên lụy như thế cũng không có gì kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn phạm tội kia mắt thấy là không thể sống sót, vì không muốn liên lụy tới người nhà nên cuối cùng đúng thật đã thuật lại rất nhiều lời nói.
Có một câu cũng không biết thế nào lại cố ý bị truyền ra: "Xấu mặt thì thôi đi, té gãy cổ là tốt nhất."
Cứ thế, Khang Bình Bá càng rơi vào cái danh trị gia không nghiêm, không biết cách quản giáo, một câu ngự tiền "Không thể trọng dụng" kia càng khiến bá phủ sau đó lâm vào cảnh dậu đổ bìm leo.
Kiều Uyển sợ hãi với cái vận mệnh lặp đi lặp lại có chút tương tự, kiếp trước Hoàng Vân Nhạn cũng tới am Thanh Tuyền xuất gia. Nàng cũng không nhìn ra có gì huyền diệu trong đó, chỉ có thể càng thêm cẩn thận.
Còn cái phủ Khang Bình Bá kia, bây giờ cứ thế nghèo túng đi xuống, với tính cách kia của Thẩm Dục thì qua chút thời gian nữa lại bắt đầu nóng vội nghĩ cách, Như thế càng có cơ hội để nắm bắt được sai lầm của bọn họ. Giống như lời nói của Thái tử ngày ấy, tương lai còn dài.
Từ Ngọc Kinh tới bãi săn Tùng Vân đường đi cực kỳ chậm rãi nhưng lộ trình hồi kinh Kiều Uyển lại cảm thấy rất nhanh! Nàng chỉ mới ở trong xe cùng mẫu thân xem lại danh sách, tâm sự về y phục mùa đông dùng cái da gì, ba ngày một chút liền qua đi.
Sau khi trở lại viện của mình ở trong phủ, Kiều Uyển mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sân cùng phòng khác đều rộng hơn rất nhiều so với biệt viện ở bãi săn, đám nha hoàn đã đổi huân hương mới cho nàng, chăn mềm mại, do là những mùi hương quen thuộc mà thân thiết. Dậy sớm cũng chỉ cần khoác thêm chiếc áo bào là được, thời tiết Ngọc Kinh cũng không lạnh thấm vào da như ở bãi săn.
Sau khi từ bãi săn trở về thì trong viện lại có rất nhiều đồ của vùng núi, da còn phải sửa sang lại rồi đưa vào trong kho, ai săn được gì đều tính là của mình. Nơi này Kiều Uyển còn có thiên tử và Thái tử ban thưởng, Thanh Trú mang người kiểm kê lập thành một danh sách, từ trên xuống dưới bận rộn mất mấy ngày.
Hạ nhân hầu phủ không có quá nhiều cơ hội được ra khỏi kinh, ở bãi săn bắn màu thu bọn họ đã cảm thấy cực kỳ thú vị, Huống chi lần này tới đó, chuyện ngựa của Kiều Uyển bị kinh sợ, Sơ Ảnh lại đi vào địa lao của Kim Lân Vệ, không ngừng khiến cho nha hoàn, bà tử trong viện muốn Kiều Uyển kể chuyện xưa, các viện khác cũng muốn chạy tới nghe.
Thanh Trú và Sơ Ảnh chỉ chọn mấy chuyện quan trọng để nói, còn cảnh cáo bọn họ không được truyền loạn.
Xuân Thủy và Thu Sơn chuyến này bị dọa, đúng thật cẩn tuân theo lời nói ngày đó, đối với bên ngoài không nói nhiều thêm một câu, chỉ vâng vâng dạ dạ, hỏi một câu thì đến ba câu không biết. Thu Sơn như thế thì thôi đi, Xuân Thủy bởi thế còn bị đám nha hoàn đuổi theo phê phán rất lâu.
Lại nói chuyện buộc tội Lưu các lão kia cũng theo tin tức thiên tử hồi kinh mà truyền ra.
"Hóa ra tộc nhân Lưu thị đạo đức không được, dựa vào việc muốn mở rộng nơi thờ cúng tổ tiên mà bức tử mộ tú tài đồng hương." Từ trước tới nay Kiều Diễm là một mật thám, "Nếu là một giao dịch bình thường thì cho dù tú tài kia tính tình lớn không muốn dán đất cũng không nói làm gì. Nhưng nghe nói tộc nhân Lưu thị cậy quyền thế đè ép giá mua, tú tài kia vốn yếu nhược, tức giận muốn viết đơn kiện.
Kết quả đơn kiện còn chưa biết xong thì người đã bệnh mà chết."
Tiêu thị nghe được nhíu chặt mày: "Vốn là chuyện nên tích đức vì tổ tiên sao còn náo loạn thành như thế."
"Đằng sau còn nữa." Kiều Diễn uống xong ngụm trà, "Phụ thân của tú tài kia lại đi tìm một người viết xong đơn kiện, muốn cáo trạng tộc nhân Lưu thị lên công đường, cố tình lão gia công đường kia lúc thi tiến sĩ do Lưu các lão làm chủ khảo, còn phải gọi Lưu các lão một tiếng Sư tọa."
"Ông ta đúng lại thiên vị cực kỳ, tính tình của phụ thân tú tài kia cũng rất lớn, một phát liền đâm chết người ngay ở trên công đường. Bây giờ Lưu các lão là người đang ngồi ở kinh thành, họa từ trời rơi xuống cái mũ "trị gia không nghiêm" này đúng là thay phiên nhau mà đội, bây giờ có lẽ Khang Bình Bá đúng là phải thở phào nhẹ nhõm.
"Lão tam, chớ có ba hoa!"
Kiều Uyển nghe được liền kinh hãi: "Học trò của Tọa sư, cùng khoa cùng giới, đảng phái này ngày một mệnh" lời nói của Thái tử như sấm bên tai. Việc này cũng không phải là do Lưu các lão cố ý nhưng Thái tử lo lắng chuyện kết đảng lại không thể chống đỡ được.
Kiếp trước Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, cũng lui tới với nhiều văn nhân nhã sĩ. Bây giờ hắn đã sớm muốn thoát thân khỏi đó, có lẽ cũng coi là một chuyện may mắn.
Nhưng kiếp trước cũng không có chuyện Lưu gia bị buộc tội, Lưu Nguyên cũng sẽ như thường mà gả cho Nhị hoàng tử, chuyện này lại là vì sao?
Kiều Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế hôn sự của tiểu thư Lưu gia kia và Nhị hoàng tử thì sao?"
Kd lắc đầu: "Đương nhiên là không thành. Sang năm Thái tử đại hôn, năm nay Nhị hoàng tử sẽ phải xuất cung khai phủ, thời điểm này e là không muốn có bất kỳ liên lụy gì từ Lưu gia."
Nếu tính thời điểm này thì chuyện có người cố ý phá hoại hôn sự của Nhị hoàng tử quả thật có chút khả năng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!