Tuy rằng đêm qua phủ Khang Bình Bá bị Kim Lân Vệ vây quanh, nhưng hôm nay vẫn đi săn bắn như cũ.
Các phủ tính toán đi tới bãi săn, mới minh bạch được phủ Khang Bình Bá tối qua bị gióng trống khua chiêng vây quanh chính là Tả Kim Lân Vệ, chính là ý của Đông Cung.
Ngay cả thiên tử đều nghe nói tới chuyện này, gọi Thái tử đến ngự tiền: "Kham Nhi, nghe nói đêm qua con phái người tới viện của phủ Khang Bình Bá bắt người, có việc này không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái tử cũng không hề kiêng dè, thế mà báo cái thẳng tới việc này, sau đó nói: "Tả Trấn phủ sứ đã thẩm vấn xác minh qua, đúng là nha hoàn hôm qua xuống tay với chuồng ngựa lúc tới hầu phủ, chỉ là rốt cuộc là do ai sai sử thì ba người lại cãi nhau thành một đoàn. Mấy người này chỉ lo giảo biện, nói là chỉ nghĩ muốn huyện chủ bị xấu mặt khi ngựa bị kinh sợ, Nhưng ngày đó khi nhi thần tới hiện trưởng, nếu kỹ thuật cưỡi ngựa của huyện chủ kém đi vài phần thì liền sẽ có nguy cơ tới tính mạng…"
Thái tử dừng lại một chút, tiến lên phía trước vừa khom lưng vừa nói: "Đêm qua nhi thần nhất thời vì sốt ruột phá án, mong phụ thân thứ tội. Hôm nay nhi liền liền sai người chuyển giao án này cho đại nhân Chỉ huy sứ."
"Vốn chính là án mưu hại Đông Cung, con để Tả Kim Lân Vệ điều tra rõ ràng cũng không sao." Thiên tử nói, "Nhu an không hổ danh là nữ nhi của Kiều Liễm, trẫm nhớ rõ năm đó nữ nhi nhà Trấn Quốc công cũng đánh mã cầu rất tốt. Hơn nữa, một nhà Khang Bình Bá này, đã từng là người dưới trướng Tuyên Ninh Hầu. Không nghĩ tới bây giờ kết thân không thành lại kết thành thù.
Nữ nhi nhà hắn cũng có chút nhỏ nhen, nề nếp gia phong tổ tiên bị xa đạo, không thể nào trọng dụng."
Nhưng lời này lại nói ra trước mặt đám quan viên đi theo đã là rất nặng, phủ Khang Bình Bá bây giờ đã hoàn toàn mất đi thánh tâm, càng miễn bàn tới trữ quân nơi đó.
Tuy một số ít trong phủ nhìn ra, hành động này của Thẩm Dục và Thẩm Hàm chỉ là hành vi trẻ con để xả cơn giận, cũng không phải thật sự muốn đả thương tới tính mạng của huyện chủ Nhu An. Nhưng một đôi nhi nữ nhà Khang Bình Bá lại quên rằng bọn họ động tới không chỉ có huyện chủ Nhu An hầu phủ mà chính là Thái tử Phi tương lai, chỉ có thể nói là hồ đồ đến cực điểm.
Cũng nhân việc trong phủ xảy ra chuyện, hôm nay Tuyên Ninh Hầu và Kiều Anh đều xin nghỉ. Sau đó không lâu Kiều Uyển cũng biết Tả Kim Lân Vệ đã tra ra có lời khai.
"Thật sự rất lạ." Kiều Uyển nói: "Vì sao Không Thúy sẽ có khăn đề thơ của Thẩm Hàm? Nếu thật sự muốn hại người thì Thẩm Hàm tuyệt đối sẽ không dùng loại khăn này để đưa đồ vật tới, chỉ e chiếc khăn này đã sớm bị người khác giữ riêng trên người."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng đây là vật chứng duy nhất mà nha hoàn kia cắn chết không buông, còn nói tỉ mỉ cả nhà mình bị đe dọa như thế nào, lại thế nào bị tiểu thư Thẩm gia sai khiến đi theo cái Liễu di nương kia." Kiều Anh nói.
Kiều Diễm nghĩ ngợi: "Ta cảm thấy Trấn phủ sứ đại nhân nói có lý, bây giờ ba người kia tự chỉ chứng cho nhau, nhưng cuối cùng cũng chẳng qua là trong Thẩm công tử và Thẩm tiểu thư có một người là chủ mưu mà thôi. Bây giờ Thẩm tiểu thư có một chiếc khăn coi như làm vật chứng, ta đoán rằng phủ Khang Bình Bá định là sẽ vứt bỏ nàng ta.
Lấy hiểu biết của Kiều Uyển với phủ Khang Bình Bá thì đương nhiên cũng biết sẽ có kết cục thế này.
Kiều Uyển không nhịn được nhớ tới Không Thúy, nàng nhớ rõ khi đó bốn nha hoàn bên người Thẩm Hàm, Vinh Nhứ và Không Thúy là tốt nhất, Thẩm Hàm một lòng muốn học văn, mà Vinh Nhứ thân là nữ nhi nhà quan phạm tội bị nhập nô tịch, vốn có vài phần tài thơ, rất được Thẩm Hàm coi trọng.
Bất kể bao lâu thì Kiều Uyển đều rất khó quên được cái Liễu di nương mà chính là Vinh Nhứ kia. Nàng hận chính là tỷ muội tốt cùng trượng phi giấu giếm phản bội, nhưng nàng đối với vị "Liễu di nương" kia tựa như lại từng có vài phần tiếc hận phức tạp.
Nghe bản khai báo bây giờ, hóa ra kiếp trước Thẩm Hàm muốn dùng Liễu di nương để làm loạn hậu viện bá phỉ, bây giờ lại lợi dụng Không Thúy tới châm ngòi ly gián quan hệ của Thẩm Dục và Liễu di nương?
Trong lòng Kiều Uyển cười thầm, kiếp trước nàng đã tra xét qua Liễu di nương kia lúc chưa bị xét nhà, theo như Không Thúy nói qua thì nàng ta và Vinh Nhớ là đồng hương mà tra xét, muốn biết Vinh Nhứ đến cùng là hậu nhân nhà ai. Sau này lại vì gặp biến cố nên việc này bị gác lại. Nhưng có lẽ Không Thúy bà Vinh Nhứ lúc chưa nhập phủ đã có quen biết rồi.
Trong lòng Kiều Uyển đột nhiên lại có một cái suy đoán.
Nếu quả thật Vinh Nhứ còn có vài phần kiêu ngạo, nếu như Không Thủy thật sự nguyện ý đánh cược tính mạng vào đây để nắm lấy cơ hội. Thế thì cũng không phải không thể giải thích hiện trạng bây giờ.
"Loan Loan? Con đang nghĩ tới cái gì đó?"
"Không có gì." Kiều Uyển cười nói, "Bây giờ con đã không còn gì đáng ngại, nghĩ lại cũng thật không thú vị, mọi chuyện nghe theo xử lý trong cung đi thôi."
**
Buổi trưa qua đi, người hầu phủ hôm qua được Kim Lân Vệ mang đi tra hỏi đều được thả ra. Kiều Uyển còn bảo nhà bếp chuẩn bị riêng cho bọn họ canh an thần để thả lỏng.
Tới chiều, Thái tử theo lời mà tới cửa bái phỏng.
"Cô mới trở về từ bãi săn, còn phong trần mệt mỏi, xin chư vị thứ lỗi." Thái tử đưa áo choàng tới tay Bạch công công, ôn nhu cười nói.
Tuyên Ninh Hầu mời Thái tử tới ngồi vị trí đầu trở chính đường, đám thị nữ bưng trà thơi cùng điểm tâm hoa quả lên, mọi người trong phủ đều đồng loạt hành lễ bái kiến.
Vinh Kham thấy Kiều Uyển lại đứng dậy nói: "Loan Loan, hôm nay có ổn không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!