Chương 37: (Vô Đề)

Còn chưa đợi thẩm vấn xong thì Tiêu thị đi đánh mã cầu cách biệt viện trong phủ gần nhất đã chạy về tới nơi, không cần quá một lát, hầu gia cũng mang theo thế tử, tam tử mệt mỏi phong trần mà từ bãi săn chạy về.

Trên chính đường có lời chứng của La Tiểu Lục, Sơ Ảnh, An ma ma cùng Sương Thanh, La mã quan đang cùng La đại, La nhị đi theo hầu gia cũng trở lại biệt viện, vừa lúc bị Kim Lân Vệ ngăn lại, chuẩn bị hỏi chuyện.

Hầu phủ đương nhiên muốn đa tạ Thái tử tương trợ, Vinh Kham chỉ đáp lễ nói: "Cô cũng không giúp được gì, còn phải nhiều ít nhờ vào Loan Loan tự mình cứu mình. Chỉ là bây giờ còn mong hầu gia để vào vài vị bên trái Kim lân Vệ trên chính đường đưa về điều tra rõ chuyện này mới được."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phủ Tuyên Ninh Hầu đương nhiên đồng ý, nhưng Kiều Uyển nhịn không được lên tiếng nói: "Điện hạ…"

Vinh Kham thấy trong đôi mắt như nước màu thu của ang tràn đầy lo lắng, không nhịn được cười nói: "Chẳng qua chỉ là Kim Lân Vệ hỏi chuyện thôi, cũng không cần đưa vào trong ngục, cần gì lo lắng đến thế? Sau khi hỏi xong thì chẳng qua đến mai sẽ đưa lại về phủ thôi."

Kiều Uyển vội vàng tạ tội: "là Nhu An hôm nay bị kinh sợ không thôi tinh thần còn chưa ổn, mong điện hạ thứ tội."

Vinh Kham tự mình đi tới đỡ nàng: "Đã nói qua từ trước, giữa ta và nàng không cần phải đa lễ như thế, Có điều hôm nay nàng đúng là thật sự bị kinh sợ, còn muốn để Thanh Bội cô cô làm cho nàng một chén canh an thần mới được? Sau khi nàng uống xong canh nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đã có ta rồi, không cần nghĩ quá nhiều, có thể đồng ý với ta được không?"

Kiều Uyển chỉ cảm thấy an tâm, sự thấp thỏm được là phẳng xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Nhu An đã hiểu, làm phiền điện hạ rồi."

Mọi người trong hầu phủ thấy Thái tử và Kiều Uyển thân mật hòa thuận thì trong lòng cũng cảm thấy an tâm.

Thái tử thế liền cáo từ, cũng không để cho người đưa tiễn, chỉ dặn dò Thanh Bội cô cô vài câu, muốn để Kiều Uyển nghỉ ngơi thật tốt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người tiễn Thái tử rời đi xuống, Tiêu thị mới nói "Loan Loan, theo như lời nói của điện hạ, con mau mau trở về phòng nghri ngơi đi. Hôm nay có bị thương ở đâu không?"

Bà nói xong cũng xoa ngực: "hôm ta dọa hỏng ta mất rồi, ta từ sân mã cầu trở về thẳng đây, đã lâu không cưỡi ngựa nhanh như thế."

Kiều Uyển đỡ bà ngồi xuống, cười nói "Mẫu thân không cần lo lắng, con không đáng ngại, có điều vừa rồi phần chân lúc ở trên ngựa có bị cọ sát một chút, buổi tối thoa dược là được. Cả phủ chúng ta hôm nay đều phải uống một chén canh an thần mới đúng."

"Loan Loan không cần ở chính đường, con mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Tuyên Ninh Hầu nói, "Phủ chúng ta ta cũng tự mình tra xét một lượt!"

Kiều Uyển biết phụ thân đang tức giận, nàng cầu tình: "Bọn họ chỉ là theo phân phó của con mà mỗi ngày kiểm tra ngựa. Nhưng mà chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ làm gì có ngàn ngày đề phòng cướp được? Phụ thân chớ có tức giận."

Tiêu thị kéo tay nữ nhi: "Con không cần lại hao tâm tổn sức chuyện này, đợi về nghỉ ngơi trước đi."

Thanh Trú bên cạnh tiến lên đỡ Kiều Uyển, lúc này Kiều Uyển mới cáo lui trở về phòng.

**

Sau khi Kiều Uyển trở lại trong phòng, trên đùi còn có chút ma sát mà đau đớn, Thanh Trú vội vàng nâng nàng ngồi xuống, Xuân Thủy và Thu Sơn đi múc nói chuẩn bị cho nàng tắm gội.

Kiều Uyển thấy Xuân Thủy và Thu Sơn tay chân tuy nhanh nhẹn nhưng đôi mắt lại đã đỏ bừng, liền hỏi: "Các ngươi làm sao thế, sao lại khóc?"

Xuân Thủy và Thu Sơn chỉ lắc đầu: "Không sao ạ, tiểu thư, chúng ta chỉ là bị dọa tới thôi."

Kiều Uyển ngạc nhiên nói: "Ta cũng đâu có bị thương, sao các ngươi lại khóc đến tận bây giờ?"

Thanh Trú thấy các nàng ấy như thế, lại hiểu rất rõ: "Tiểu thư, các nàng đang lo lắng cho Sơ Ảnh."

Sơ Ảnh đã bị Kim Lân Vệ mang đi hỏi chuyện, hiển nhiên là đã dọa tới hai tiểu nha đầu này rồi.

Kiều Uyển cũng có chút lo lắng, nhưng chung quy nàng vẫn tin tưởng Thái tử, an ủi: "Điện hạ cũng đã nói chỉ hỏi chuyện thôi, ngày mai liền có thể về rồi, các ngươi không cần lo lắng đâu."

Thu Sơn xoa xoa đôi mắt: "Tiểu thư, quá dọa người rồi! Đến cùng là người phương nào muốn hại người thế!"

Xuân Thủy cũng nói: "Tiểu thư, tuy chúng ta là nói đang lo lắng cho Sơ Ảnh tỷ tỷ nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, sợ chính bản thân mình có chỗ nào đó làm không tốt, liền trúng kế mà hại người thì sao. Hôm nay La Tiểu Lục chỉ là buổi sáng ra cửa mà không xốc lại yên ngựa để kiểm tra liền dính phải đại họa như thế, sau này chúng ta càng phải mở ra 800 cái tâm hồn mới đủ."

Tuy Thanh Trú luôn hòa thuận ôn nhu nhưng lúc này cũng không an ủi các nàng ấy, chỉ nói: "Đã thấy được giáo huấn ngày hôm nay, các ngươi sau này tất nhiên phải thường xuyên cẩn thận, một chút cũng không được phép lười biếng. Càng phải học được cách cảnh giác, nói chuyện cũng cần phải cẩn thận, không thể lộ ra với người ngoài bất cứ chuyện gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!