Chương 36: (Vô Đề)

Bữa tối hôm nay, vịt nước Kiều Uyển săn được làm thành lẩu. Còn có chim trĩ buổi chiều liền đưa vào phòng bếp, buổi tối làm thành món nguội.

Kiều Uyển không tiếc lời khích lệ tiễn pháp của muội muội, có vài lần thiếu chút nữa đêm chuyện nàng dạy dỗ Thẩm dục lộ ra ngoài khiến Kiều Uyển âm thầm thấp thỏm nửa ngày.

Đáng tiếc khi tới buổi tối, quản gia tới bái, bên phủ Khang Bình Bá phái người tới tặng lễ tạ tội.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hầu gia khó hiểu nói: "Công tử và tiểu thư phủ Khang Bình Bá đắc tội Thái tử, vì sao lại tặng lễ cho chúng ta? Các ngươi hôm nay gặp mặt sao?"

Lần này bại lộ ra chuyện ba huynh muội cố che giấu.

Kiều Uyển chỉ nói muốn cho Sương Thanh lấy rượu thuốc xoa bóp cánh tay, nhanh chóng chạy biến. Nàng biết nhị ca văn võ song toàn chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó với phụ thân, còn tam ca, thì ngày mai bồi tội đi!

Hôm nay các nha hoàn và bà tử ra cửa nghênh đón Kiều Uyển đều gặp được Thái tử điện hạ. Sau khi về tới phòng, mấy tiểu cô nương mới dám vừa hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vừa ríu rít bàn tán.

"Hóa ra đó chính là Thái tử điện hạ sao, sợ là trong kịch sẽ được miêu tả thành chi lan ngọc thụ, long chương phượng tư đó."

"Thanh Trú tỷ tỷ, vẫn là ngươi có chút tài văn."

"Cũng chẳng phải ta nói, đều đã có săn chữ rồi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Thái tử điện hạ nhìn qua tính cách cũng thật tốt, một chút đều không dọa người."

Kiều Uyển cũng không cấm các nàng, nhưng vẫn muốn nói: "Không thể nghị luận Đông Cung, các ngươi lén lút lặng lẽ nói thì thôi đi, cũng đừng để cho ta nghe được truyền ra ngoài một câu nào."

Mọi người vội vàng xin tha, nhưng trên mặt đều vui vẻ tỏa sáng vì tiểu thư.

Đợi tới khi Kiều Uyển rửa mặt chải đầu xong, Sương Thanh cũng bê rượu thuốc Thái tử ban cho tới. Rượu thuốc này có mùi vị không được thơm cho lắm nhưng vì để cánh tay ngày mai có thể động nên Kiều Uyển cắn răng chịu đựng Sương Thanh xoa bóp.

Sương Thanh còn khuyên nhủ: "Huyện chủ, thật sự đau quá thì nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ nhẹ tay một chút."

Vì phụ mẫu có tập võ nên đương nhiên Kiều Uyển cũng biết một chút ít, chỉ chịu đựng đau đớn mà nói: "Ngày mai ta còn hẹn người ra khỏi cửa, hôm nay vẫn nên xoa tốt thì hơn."

Hôm nay tuy đã gặp phải người khiến nàng căm ghét nhưng Kiều Uyển ỷ vào Thái tử, phun ra ngụm ác khí này nên cũng là một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau đúng là ngày Kiều Uyển đã hẹn tỷ muội tốt đi vào trong bãi săn, hôm nay nàng không có ý định săn thú, chỉ nghĩ muốn đi giải sầu.

Phụ thân và đại ca vẫn đi tới bãi săn từ sáng sớm như cũ, mẫu thân đi đánh mã cầu, mà tam ca cũng đi tìm Thất điện hạ. Hôm nay trong viện chỉ có nhị ca, huynh ấy nói muốn vẽ một bức tranh cảnh thu hôm qua đã nhìn thấy ở con suối.

Kiều Uyển rời khỏi biệt viện, đã có tôi tớ dắt ngựa tới. Hôm nay vẫn như thường lệ là Sương Thanh cùng nàng ra khỏi cửa, cũng đã sớm dắt ngựa chờ nàng ở ngoài cửa.

Kiều Uyển ở chung cùng với con ngựa cực phẩm của Đại Uyên này mấy ngày, trong lòng cũng cực kỳ yêu thích. Nàng cười nói với Sương Thanh: "Ta còn chưa đặt một cái tên cho con ngựa này đâu, hôm nay cần phải cẩn thận nghĩ lại thật tốt."

Lên ngựa, Kiều Uyển đang muốn cùng Sương Thanh đi phút chốc lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Nàng nghe thấy tiếng con ngựa hí lên một tiếng như là một tiếng đau đớn, sau đó lập tức nhảy lên hất đuôi muốn hất nàng từ trên lưng xuống!

Trong lòng Kiều Uyển run rẩy, m trong nháy mắt chỉ cảm thấy máu trong người đều lạnh ngắt.

Vì sao lại như thế! Rõ ràng thời gian cũng đã không khớp, rõ ràng lần săn bắn màu thu này không có Hoàng Văn Ngạn, vì sao ngựa lại bị kinh sợ!

Vì sao chỉ có nhị ca ở lại hôm nay!

"Huyện chủ! Đừng hoảng sợ!" Sương Thanh hô "Giữ chặt dây cương! Đừng để cho ngựa lao đi ra ngoài!"

Đúng rồi, còn Sương Thanh!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!