Chương 35: (Vô Đề)

Trên đường đi ra khỏi bãi săn, hai đội nhân mã tương ngộ.

Công chúa Đức khang xa xa liền thấy rõ người đi đầu là chỉ huy mặc áo giáp: "Kim Lân Vệ? Chẳng lẽ là Thái tử sao?"

Nhị hoàng tử không tỏ ý kiến, Trình Kiểu nghe thế thì nắm chặt dây cương.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đợi tới khi ngựa đi tới gần, hai bên xuống ngựa hành lễ.

"Nhị ca, Đức Khang muội muội."

"Thái tử điện hạ."

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Kiều Uyển chỉ gặp qua Nhị hoàng tử còn chưa phong Chiêu Vương từ xa xa, chưa bao giờ thấy rõ dung mạo. Chỉ là bây giờ nàng rũ mắt hành lễ nói: "Nhi An thỉnh an Nhị điện hạ, công chúa Đức Khang."

"Không cần đa lễ." Nhị hoàng tử nói.

Thái tử nói: "Bây giờ vẫn nên quy củ hành lễ chút, đợi đầu xuân năm sau thành hôn cũng không cần phải chú ý nhiều như thế nữa."

Công chúa Đức Khang cảm thấy lời nói này của Thái tử có ý muốn nhắc nhở nàng ta, nhưng lúc này đang ở trước mặt mọi người, nàng ta cũng không thể nào thể hiện ra được, chỉ cắn răng không lên tiếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhị hoàng tử thất thần trong nháy mắt, mới nói "Hóa ra là đã định ra hôn kỳ rồi sao?"

Thái tử hơi nheo mắt lại, chỉ một chớp mắt hồi phục lại ý cười nói: "Khâm Thiên Giám đã chọn ra được mấy ngày, bây giờ chỉ chờ sau khi Loan Loan cập kê là có thể cáo bố ra ngoài."

"Thế thì chúc mừng Thái tử cùng huyện chủ Nhu An."

Công chúa Đức Khang nghe thấy tiếng huynh trưởng khô khan mà chúc mừng, trong lòng khẽ chửi thầm một tiếng, cũng không biết có phải cảm thấy có chút đồng tình hay không.

Thái tử nói đa tạ. Kiều Uyển không nói chỉ, vẫn như cũ chỉ cúi đầu hành lễ.

Vừa rồi Nhị hoàng tử ngồi trên ngựa rõ ràng thấy huyện chủ Nhu An cùng Thái tử một đường nói cười vui vẻ, bây giờ thấy mình thì đến cả ánh mắt cũng không cho. Tuy hắn ta hiểu rằng nàng đang tránh lễ nhưng dù sao trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi.

Tự như mỗi lần nhìn thấy nàng đều là một bộ hồng trang. Vốn là hà minh ngọc ánh, yêu kiều rực rỡ, bây giờ lại như trăng trong nước, không thể với tới.

Công chúa Đức Khang không nghĩ muốn để huynh trưởng thất thố trước mặt Đông Cung, nàng ta nói tiếp: "Thái tử ca ca, hôm nay các người đi săn được cái gì thế?"

Thái tử từ trước tới nay luôn ấm áp hiền từ với công chúa Đức Khang, chỉ là coi nàng ta như một tiểu hài tử. Thái đồ này luôn khiến nàng ta mệt mỏi không thôi.

Hôm nay cũng không có gì khác biệt, Thái tử vẫn là một huynh trưởng tốt như cũ, hắn cẩn thận giải thích: "Vừa rồi ta đưa Loan Loan đi săn động vật dưới nước, ở chỗ con suối kia, còn có cả chim trĩ, thỏ hoang. Dây cung của muội cũng nhẹ, không bằng đi tới đó xem thử xem."

Công chúa Đức Khang nghe xong đương nhiên không có hứng thú, săn mấy cái động vật nhỏ kia thì thà đi cưỡi ngựa còn hơn. Nàng ta lại nhìn Kiều Uyển cầm chiếc roi của con ngựa tiến công Đại Uyên vốn nên của nàng ta, tâm tình cũng chợt trầm xuống.

Nhị hoàng tử thấy muội muội như vậy dứt khoát chào từ biệt nói: "Ta cùng với Đức Khang vừa rồi gặp được ngựa của thiên kim Trình gia bị kinh sợ, cho nên hộ tống nàng trở về chỗ ở, lại gặp mặt tại đây."

Kiều Uyển ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn về phía vị mỹ nhân mang mũ có rèm che. Vừa rồi hành lễ lúc trình Kiều cúi đầu thì rèm che cũng buông xuống, bây giờ khiến cho người khác không thể nhìn rõ sắc mặt của nàng ta.

Thái tử cũng chỉ quét mắt nhìn về phía nàng ta một cái, liền nói: "Nhị ca cùng Đức Khang muội muội làm việc thiện, không tiện chậm trễ, liền từ biệt tại đây."

Biệt viên của phủ Tuyên Ninh Hầu cùng với phủ Trình các lão không ở cùng một hướng, hai đội nhân mã cứ thế mà tách nhau ra.

Mới vừa rồi nhìn thấy nghe thấy, thái độ của Thái tử tuy rằng không thân thiện với cung Quỳnh Hoa nhưng cũng hòa thuận ấm áp. nếu là trước kia thì Kiều Uyển cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng đúng là sau khi biết được dã tâm bừng bừng của Nhị hoàng tử thì trong lòng nàng nhịn không được để ý tới Thái tử vẫn luôn hữu ái như thế, vẫn thật sự không hề có chút phòng bị nào với cung Quỳnh Hoa.

Nàng đúng thật là biến thành một người hay lo lắng.

Vinh Kham thấy Kiều Uyển trầm tư liền hỏi: "Làm sao thế Loan Loan, có cần Đức Khang giáp mặt xin lỗi nàng hay không? Hôm nay ta không đề cập tới, chỉ là bởi vì tính cách nàng ta lỗ mãng không nghĩ để nàng nghe được mấy lời không hat."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!