Ngày thứ hai, hầu gia và vài vị công tử sáng sớm đã xuất phát tới bãi săn, Có điều gần quá nửa ngày liền thấy Kiều Tuần cùng Kiều Diễm vòng vẻo trở lại biệt viện.
Trong tay Kiều Diễm còn nắm roi ngauwj: "Loan Loan đâu? Mau nói với muội ấy chúng ta đưa muội ấy đi săn vịt nước và chim bay."
Kiều Uyển đang không nhanh không chậm mà ra cửa, nghe nói các ca ca quay về vội vàng cài trâm bào búi tóc, nhẹ nhàng thay y phục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay không phải có tỷ thí cưỡi ngauwj bắn cung sao, sao các huynh lại trở về sớm như thế?"
Kiều Diễm nói: "Tứ hoàng tử hôm qua bị thương ở cánh tay, Thái tử lại nhường nhịn hắn nên không tỷ thí nữa, chỉ luận bàn một chút, đám đại ca còn đang ở đó bắn cung cưỡi ngựa, ta và nhị ca trở về mang muội đi dăn thú."
Nữ quyến quan viên đi theo cũng có thể tiến vào bãi săn thú, chỉ có điều vì an toàn nên cần có nam tử làm người đi cùng, vì vậy hầu như là phu thê và huynh muội đồng hành.
"Các huynh không cùng đi luận bàn sao?"
"Cũng không phải tỷ thí, chỉ cùng bọn họ cưỡi ngựa bắn cung có gì hay cơ chứ, chúng ta về mang muội đi săn thú, trở về cho phụ thân và mẫu thân một bữa thức ăn cùng rượu ngon không phải càng có ý nghĩa hơn hay sao?" Kiều Diễm nói.
Kiều Uyển nhìn về phía Kiều Tuần "Nhị ca cũng cùng đi sao?"
"Đương nhiên là cùng đi rồi." Kiều Tuấn nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Diễm cười nói: "Muội cũng không phải không biết, công phu cưỡi ngựa bắn cung của nhị ca từ xưa tới nay đều rất tốt, trong phủ chúng ta chỉ là không muốn nổi bật mà thôi."
Vì chuyện kiếp trước nên Kiều Uyển nhiều ngày trước còn lệnh cho mã quan trong phủ cùng tùy tùng mỗi ngày cẩn thận kiểm tra ngựa, còn bị Tiêu thị cười nói nàng thích nhọc lòng. Nhưng nếu là vì có thể thấy được nhị ca rong ruổi cưỡi ngựa bắn cung thì đây cũng là một chuyện nên làm.
Hôm nay vì muốn vào trong núi săn thú nên Kiều Uyển tạm thời chi đưa theo võ tỷ Sương Thanh do Thái tử điện hạ đưa tới.
Không khí bãi săn thú trong lành mát mẻ, vó ngựa dừng ở trên lá thông rụng, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy. Đi vào cánh rừng, trừ lúc trên rừng thông thì dọc theo con suối còn có một ít rừng cây lá rộng.
Hai huynh đệ Kiều gia chỉ mang theo Kiều Uyển đi dọc theo con suối gần đó, tiếng nước chảy róc rách, chim hót thánh thót khiến người khác vui vẻ thoải mái.
Cung tiễn của Kiều Uyển là do phụ thân làm cho nàng, thật ra ngày xưa nàng cũng không thường cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là khi tới ngày hội có bắn một chút, nhưng mà chính xác từ trước tới nay đều không tồi.
Kiếp trước săn bắn mùa thu sau khi nàng cập kê, bởi vì nhị ca bị thường, tình cảnh trong phủ cực kỳ bi thảm, từ đó nàng cũng không sờ qua cung tiễn nữa. hôm nay khó có được có cơ hội đương nhiên nàng sẽ nghiêm túc học huynh trưởng.
"Tư thế này cũng của muội không tồi, không cần quá hạ vai đâu." Kiều Tuấn trước tiên để nàng nhắm lá cây bên bờ: "Thân trên phải ổn định, không cần sợ con ngựa động đậy."
Kiễu Diễm cười nói: "Khiến cho con ngựa ngoan ngoãn không nhúc nhích, muội xem như có thể cưỡi ngựa bắn tên rồi."
Kiều Uyển thử vài lần, cũng may con ngựa của Đại Uyên này đúng là cực kỳ linh tính, cực kỳ hiểu ý người, cũng rất ổn định vững trái khiến nàng có thể luyện tập vài lần.
"Sương Thanh, ngươi tới đây, lúc con ngựa đang chạy ngươi có thể nhắm chuẩn không?" Kiều Uyển mệt rồi, để Sương Thanh thử làm cho nàng xem.
Sương Thanh đương nhiên có thân thủ mạnh mẽ, nàng ấy còn không quên nói: "Huyện chúa, sau khi nhắm chuẩn, làm một tiếng trống sẽ khiến tinh thần trở nên hưng phấn hơn!"
Kiều Uyển lại thử vài lần, cuối cùng cũng có thể trong lúc con ngựa chạy mà bắn được trúng lá cây.
Kiều Uyển khen: "Muội từ trước tới nay đúng là rất tốt, lực tay cũng ổn, nếu từ nhỏ huấn luyện với chúng ta thì hôm nay cũng có thể tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung rồi."
"Đúng là cũng phải xem xúc cảm, do muội bình thường không luyện tập thường xuyên nên lúc này chi lo ngưng thần mà bắn, nhìn chuẩn thì liền thả xung!" Kiều Tuấn dặn dò nói.
Huynh muội ba người luyện tập ở bờ sống trong chốc lát, Kiều Diễm còn chat đi săn mấy con thỏ hoang.
"Cũng đủ cho chúng ta đặt cái mấy cái nồi, huynh lại đi thử xem săn vịt nước, nếu không thành thì ngày mai chúng ta lại tới." Kiều diễm để tùy hầu đi nhặt thỏ.
"Hình như có người?" Kiều Tuấn đáng lẽ còn đang mỉm cười nghe đệ muội nói chuyện nhưng bởi vì động tĩnh ở một chỗ khác cánh rừng lập tức khiến cho đám tôi tớ đề phòng sợ rằng có dã thú lui tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!