Ngày thứ hai thời tiết cũng rất tốt, bầu trời trong xanh vạn dặm, mới sáng sớm nên không khí có một chút lạnh lẽo của mùa thu. Đêm trước một ngày Kiều Uyển ngủ không quá an ổn, hôm nay giờ Mẹo đã tỉnh dậy.
Mấy nha hoàn dậy sớm hơn, Thanh Trú gác đêm hôm qua đi ra khỏi cửa lấy nước ấm, Sơ Ảnh chải đầu cho Kiều Uyển, trêu ghẹo nói: "Hôm qua Xuân Thủy còn không ngủ được đâu, lăn qua lộn lại suốt cả đêm."
Xuân Thủy đỏ mặt xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Khiến các tỷ tỷ chê cười rồi, từ nhỏ tới giờ ta còn chưa được rời khỏi kinh thành lần nào đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước Kiều Uyển nghe Xuân Thủy nói qua, khi nàng ấy còn bé cũng là một nữ nhi trong sạch, chỉ đơn giản là phụ thân hồ đồ, thiếu nợ cờ bạc nên mới đưa nàng ấy ra bán để đổi lấy tiền.
Thấy nàng ấy trắng trẻo đáng yêu, mẹ mìn kia vốn muốn nhận nàng ấy làm con gái nuôi, cũng dạy nàng ấy rất nhiều nhưng sau lại vì phải trợ cấp cho người nhà, đến mười tuổi vẫn phải bán nàng ấy vào phủ.
Xuân Thủy còn thường xuyên nhớ tới ân tình của mẹ mìn kia với mình, từ khi còn bé cũng không bao giờ bắt nàng ấy làm việc nặng nhọc. Tuy rằng cũng là có chút tâm tư đầu cơ kiếm lợi nhưng cuối cùng niệm tình những tình cảm năm đó cũng không bán nàng ấy tới phố hoa ngõ hẻm.
Kiếp trước mỗi khi đến dịp tết, Thu Sơn thường gửi lễ vật về trong nhà, còn cả tiền muốn đưa cho đệ đệ đọc sách. Kiều Uyển cũng từng hỏi Xuân Thủy rằng còn nhớ rõ người nhà ở đâu hay không? Xuân Thủy chỉ cười, chỉ nhớ rõ khi còn bé được nhận những ngày nuông chiều trong nhà, còn chuyện khác đã hoàn toàn quên mất.
Mọi người có những đoạn duyên của mỗi người, Kiều Uyển nghĩ, như thế cũng tốt.
"Mấy ngày tới ngươi linh hoạt một chút, theo sát đừng có bướng bỉnh."
Kiều Uyển nói, "Như thế ta có thể cho người đi vào trong rừng cùng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuân Thủy vội vàng nói: "Đa tạ tiểu thư, nô tỳ nhất định không bước thêm một bước, không nói thêm nửa câu!"
Sơ Ảnh nhẹ tay mà búi tóc lên cho Kiều Uyển, vì hôm nay không phải ra cửa nên chỉ đơn giản dùng mấy chiếc trâm trân châu cố định lại búi tóc.
Kiều Uyển tự mình đeo hoa tai trân châu lên, quay đầu nhìn Thu Sơn đang trông mong mà nhìn, đành phải nói: "Ngươi cũng thế."
Thu Sơn cũng vui vẻ nhìn nhau cười với Xuân Thủy.
Trong lòng Kiều Uyển thở dài, kiếp trước nàng cuối cùng cũng khiến cho các nàng ấy chịu thiệt.
Hôm nay là ngày thứ nhất của đợt đi săn mùa thu, theo lẽ thường là nhóm chư vị hoàng tử cùng các vương công trẻ tuổi tài tuấn tỷ thí săn bắn. Hôm nay nữ quyến không đi vào bãi săn, Kiều Uyển chỉ định đi tìm các tỷ muội tốt nói chuyện, buổi chiều lại dắt Đại Uyên mà Thái tử lần trước đưa cho nàng tới gần trường đua ngựa của hành cung làm quen một chút.
Phương Phù cùng Kỳ Hoàn cũng dắt theo ngựa, sau khi rời kinh đương nhiên cực kỳ thoải mái, Phương Phù thông thạo mọi chuyện còn nhắc tới các quan viên lần này đi theo tùy giá.
"Không biết có phải phủ Lưu các lão thật sự sắp có hôn sự hay không mà không tới tới."
"Dù sao thì lúc này Trình các lão cùng Hứa các lão đều tới nha…."
Đến buổi chiều khi đang định chia tay thì liền thấy nha hoàn bà tử của Thành quốc công gia tìm được trường đua ngựa.
Phương Phù cười nói: "Ta nghĩ huynh trường ba chúng ta hôm nay đều tham gia săn bắn, ta bảo các nàng có tin tức liền tới báo đó."
Kỳ Hoàn và Kiều Uyển nói lời cảm tah, Kỳ Hoàn cười nói: "Các ngươi nói trước đã, ai là người đứng đầu tiên?"
Bà tử đi đầu hành lễ nói: "Chính là phải chúc mừng huyện chủ, thế tử phủ Tuyên Ninh Hầu quay về đầu tiên!"
Kiều Uyển ngẩn ra, đúng thật là kỳ lạ, từ trước tới nay huynh trưởng đều khiêm tốn, sao hôm nay lại bộc lộ ra?
Phương Phù thấy Kiều Uyển ngơ ngẩn, phân phó bà từ kia"Nói hết ra những chuyện ngươi biết được đi ra đi."
Bà tử kia cười nói: "Hôm nay Thế tử đi săn không chỉ về nhất mà còn săn được chim nhạn, là muốn tặng cho phủ Tạ Thiếu khanh. Sau khi bệ hạ nghe xong tình huống cụ thể còn nói hôm nay thi văn còn có một giai thoại."
Kiều Uyển nghĩ tới đám văn nhân học sĩ chịu mấy ngày sóc nảy để tới bãi săn, thế mà còn phải soạn cho đại ca nhà mình một đoạn giai thoại, không nhịn được cảm thấy càng thêm buồn cười.
Trong lòng nàng cũng hiểu ra, hành động này của đại ca cũng là vì biểu thị sự kính trọng, hóa ra huynh ấy cũng không phải không biết theo đuổi nữ lang như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!