Chương 30: (Vô Đề)

Nói đủ chưa? Ngươi lại có thể vì một nữ lang mà thất thố như thế, thật sự là khiến ta thất vọng vô cùng." Âm thanh Huệ phi vẫn lộ ra sự nhẹ nhàng chậm chạp ôn nhu như cũ nhưng lại có chút bất mãn cùng khí phách.

"Chỉ là một nữ lang? Chỉ là một mối hôn sự?" Vinh Cẩn còn đang mặc y phục xanh hôm nay xuất cung, quật cường, vẫn cười lạnh như cũ "Không, mẫu phi, là quá nhiều quá nhiều, là những thứ trong mười mấy năm qua…. Quá nhiều rồi!"

Công chúa Đức Khang chưa bao giờ nhìn thấy huynh trưởng ổn trọng nhà mình lại tức giận lớn như thế, nàng ta không biết có liên quan tới việc lúc trước mình nói, những nàng ta cũng cảm thấy hình như cũng không phải bởi vì chuyện hôn sự mà tức giận như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Công chúa Đức Khang tuy có vài phần lỗ mãng tùy hứng nhưng từ trước tới nay đều là người biết nhìn thời thế, đây là bản năng sinh tồn trong cung của nàng ta. Nàng ta thấy huynh trưởng không muốn cúi đầu liền tự mình hành lễ lui xuống với Huệ phi sau đó lui sang một bên.

Huệ phi xua tay cho cung nhân lui xuống, tự mình chậm rãi đi vào trong điện. Bà ta cười lạnh liên tục: "Sao thế, thế không phải đang còn muốn trách lên người ta hay sao? Trách ta không phải là Trung Cung, trách ta không thể khiến ngươi ngay từ nhỏ có thể lên làm Thái tử?"

Công chúa Đức Khang biết nói như thế là không đúng, vội thấp giọng nói: "Mẫu phi quá lời rồi!"

Vinh Cẩn nghe mẫu phi nói như thế, trong đầu cũng có chút hối hận. Nhưng hôm nay hắn ta phát hỏa lớn như thế nhất thời không thể quay lại liền trầm mặc không lên tiếng như cũ.

"Ngươi cũng không cần phải che giấu đâu." Huệ phi đi tới trước hai huynh muội, lạnh lùng nói: "Ngươi là do ta sinh ra, sao ta có thể không biết được tâm tư của ngươi? Chỉ sợ ngươi nhìn trúng huyện chủ Nhu An ở chỗ nào đó, nề hà giai nhân đã có hôn ước nên liền trở về phát ra trận tức giận này. Chỉ đáng thương ta giáo dưỡng ngươi 17 năm kết quả lại bị một nữ lang bước ra những lời nói thật lòng."

Cuối cùng Vinh Cẩn cũng cúi đầu nói: "Nhi tử không dám."

Công chúa Đức Khang thấy Lưu Nguyên đúng là không bằng Kiều Uyển, nàng ta chỉ cho là huynh trưởng bởi vì chuyện hôn sự mà buồn bực, không nghĩ tới lại bị mẫu phi chọc thủng tâm tư như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Huệ phi thấy hắn ta không hề biện giải, cuối cùng cũng tức giận mà nói: "Cẩn Nhi à Cẩn Nhi, ngươi không hổ là họ Vinh! Ngày đó ta còn cười Thái tử đúng thật là mụ mị đầu óc, chỉ nhìn cái khuôn mặt phù dung của nữ lang Kiều Gia, cũng không để ý được cái thùng rỗng hầu phủ kia có thể trụ lại được mấy năm. Không nghĩ tới, các ngươi đúng thật không hổ là huynh đệ mà!"

Vinh cẩn lại cúi đầu bái nói: "Mẫu phi nói quá lời, là nhi tử sai rồi."

Công chúa Đức Khang nghe hắn ta không hề phản bác, không nhịn được trố mắt kinh ngạc. Có điều nghĩ lại nàng ta cảm thấy mẫu phi nói cũng có lý. Nàng ta trộm kéo vạt áo huynh trưởng, để hắn ta  quỳ xuống nhận tội.

Huệ phi đương nhiên nhìn thấy động tác nhỏ của hai huynh muội, thấy hai huynh muội bọn họ cùng nhau quỳ xuống lúc này mới nói: "Ta thật lòng khuyên con một câu, mỹ nhân trong thiên hạ này rất nhiều, sau này còn rất nhiều thời gian, chính con tự suy nghĩ lại đi, Hôm nay những lời khác không cần nói nữa, chớ có lại khiến ta thêm thất vọng."

Vinh Cẩn chỉ nói: "Tuân theo lời dạy bảo của mẫu phi."

Công chúa Đức Khang và huynh trường cùng cầu mẫu phi bớt giận, trong lòng lại có chút buồn cười.

Nàng ta từ nhỏ một lòng hướng tới sự sủng ái của phụ thân nên luôn phân cao thấp cùng với Đông Cung, không nghĩ tới huynh trưởng tôn trọng trong miệng mẫu phi cũng là như thế. Từ trước tới nay hắn ta luôn vui vẻ cùng với Thái tử càng khắc kỷ phục lễ, khiêm tốn đoan chính hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ e là nghẹn tới hỏng rồi đi? Không nghĩ tới một ngày nào đó lại vì một mỹ nhân mà thoát ra ngoài, đúng thật khiến người ta chê cười.

Bây giờ bị mẫu phi làm trò chọc thủng trước mặt nàng ta, ha ha, từ đây huynh trưởng cuối cùng cũng không thể giáo huấn được nàng ta nữa!

Lúc Huệ phi phất tay áo rời khi, Vinh Cẩn vẫn cúi đầu.

Công chúa Đức Khang đứng dậy, còn kéo huynh trưởng đang quỳ: "Đứng lên đi, cũng đừng tức giận, hôm nay huynh cũng thật mất mặt."

Vinh Cẩn đứng lên, thong thả ung dung  mà nói: "Ngày xưa lúc muội nháo lên cũng không cảm thấy mất mặt?"

Công chúa Đức khang tức giận: "Bắt nạt ta thì có cái bản lĩnh gì?"

"Đúng thế." Vinh Cẩn cười lạnh, "Thì có bản lĩnh gì?"

Thứ muốn luôn không thể chiếm được, cung Quỳnh Hoa bọn họ tính ra có cái bản lĩnh gì?

**

Bởi vì thời tiết nắng nóng nên cung Trường Xuân cũng hoàn toàn không triệu kiến, mấy ngày nay Kiều Uyển đúng là rất ít khi ra khỏi cửa. Trong lòng nàng còn nhớ tới án độc hương của Phiên tăng, Thanh Bội cô cô chỉ nói tin tức án tử này không thể truyền ra ngoài nhưng nàng lại quan tâm tới tính mạng của Cốc công công cuối cùng cũng bảo toàn được.

Trong lòng Kiều Uyển nhất thờ ngại ngùng, có điều Đông Cung bây giờ cũng không có quá nhiều lo lắng. Nàng nghĩ thầm, ít nhất con nuôi của Cốc công công kia cũng không còn, đúng là chặt đứt mối liên hệ của thiên tử và cung Quỳnh Hoa. Bây giờ ông ta lại phạm phải sai lầm như thế, cũng coi như là nguyên khí bị tổn thương lớn, sau này thế nào còn khó mà nói.

Sau đó khi thời gian sắp vào thu, Thất Tịch cũng tới. Ban thưởng trong cung cùng với tỷ muội tốt tặng nhau trái cây, mứt hoa quả, đương nhiên cũng không cần nhiều lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!