Chương 25: (Vô Đề)

Đầu hạ năm nay có chút oi ức, mới vào tháng năm mà càng ngày càng nóng. Đám nha hoàn sắp xếp thay đổi đệm phù dung cho Kiều Uyển, lại chuyển thành gối ngọc mát mẻ.

Kiều Uyển vẽ vài nét trên giấy, nhàn nhã mà vẽ quạt tròn, có thể chia chia cho đám nha hoàn ngoan ngoãn trong viện.

Xuân Thủy thấy liền cười nói: "Nếu ta rảnh rỗi, thêu một chút lên cây quạt mà tiểu thư tặng ta. Làm thành một tấm lụa thêu thì mỗi năm sau này mùa hè liền dùng một cái quạt này, bức họa trên quạt có thể giữ được lâu một chút."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sơ Ảnh nói: "Với cái tài thêu kia của ngươi chỉ sợ làm bẩn bức họa của tiểu thư."

Xuân Thủy chắp tay trước ngực: "Ta nhất định sẽ thêu thật cẩn thận, thêu thùa đến mùa hè sang năm cũng không sợ."

"Sang năm bảo tiểu thư lại vẽ…" Sơ Ảnh nói đến đây thì ngừng lại, cười nói, "Sang năm chính là đang ở trong cung, có quạt trong cung đủ cho người sử dụng ồi."

Kiều Uyển đã quyết định không mang theo các nàng tiến cung, khi nghe các nàng nói thế chỉ ngoan ngoãn mà cười, lúc này cũng không hoàn toàn phản bác lại lời nói của các nàng ấy.

Thanh Trú ngồi trước cửa sổ thắt dây đeo treo quạt, nói: "Năm nay tiểu thư tiểu thư thật ra cũng không vẽ quạt gấp, mấy ngày trước tam công tử phái người  mang đồ tới đây tặng tiểu thư còn hỏi đó."

Kiều Uyển nói: "Huynh ấy chỉ thích mang đi ra ngoài nghịch ngợm, càng không vẽ cho huynh ấy."

Xuân thủy là một người thích nói thích cười, bây giờ tiến lại gần, nói: "Vì sao tiểu thư không làm cho Thái tử Điện hạ…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, mấy người đều dừng lại động tác trên tay mà nhìn nàng,  chỉ có Thu Sơn đang chầm chậm mà quạt hơi lạnh cho Kiều Uyển.

Xuân Thủy luôn luôn nhanh nhẹn biết ăn nói, lúc này mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Nô tỳ chỉ là nghĩ…. Thái tử Điện hạ dù sao cũng đã tặng tiểu thư nhiều lễ vật như thế, bây giờ vừa qua Đoan Ngọ, tiểu thư có đáp lễ bằng một chiếc quạt tự tay mình vẽ cũng không sao…"

Kiều Uyển nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi nói có lý."

Sơ Ảnh nhất thời không biết nói gì, nàng ấy nhìn về Thanh Trú từ trước tới nay đều trầm ổn.

Thanh Trú có chút lo lắng: "Tiểu thư, tuy là do thiên tử tứ hôn nhưng chiếc quạt tự vẽ này không phải chính là lén lút trao nhận sao…. Thật ra cũng không phải là chuyện gì to Thái tử, chỉ sợ người để tâm lại khua môi múa mép thôi."

Kiều Uyển cũng không để ý mà nói: "Không hề viết chữ thêm ấn, ai mà biết là do ta vẽ. Sơ Ảnh, ngươi tìm một số chiếc mặt quạt tới đây, tốt nhất là quạt xếp, ta định vẽ cái gì đó phối với dây đeo…"

Sơ Ảnh ôm hộp quạt xếp tới: "Tiểu thư, thực sự đưa sao?"

"Thực sự đưa."

Thái tử dìu dắt, ở trong hoàn cảnh chết mà có thể tìm ra được một con đường sống cho phủ Tuyên Ninh Hầu, tuy vẫn là một canh bạc khổng lồ như cũ nhưng nội tâm Kiều Uyển vẫn không muốn cúi đầu với Chiêu vương, bởi vậy thực sự có cảm kích với Thái tử.

Hơn nữa từ hôm tứ hôn tới nay, Đông Cung đã đưa tới phủ Tuyên Ninh Hầu rất nhiều lễ vật, tuy nói là Thái tử vì làm tròn cái ý tứ "ngưỡng mộ" nhưng Kiều Uyển cuối cùng cũng không có gì báo đáp. Một chiếc quạt tự tay vẽ, tạm có thể bổ sung vào.

Kiều Uyển lấy một chiếc quạt có chất gỗ mun tốt, lại bảo Thu Sơn mài mực.

"Tiểu thư, người muốn vẽ cái gì?" Xuân Thủy im lặng nửa ngày lại không nhịn được mà hỏi. Sau đó lại bị Sơ Ảnh trừng mắt liếc mắt một cái để nàng ta im miệng.

Kiều Uyển đứng ở trước bàn  tĩnh tâm, nghĩ tới sau khi trọng sinh lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử ở Dục Viên. Cánh cửa không nên có kia, cái vị Cao công công không nên chết sớm như thế, đây là một đoạn ký ức kỳ dị nàng không muốn nghĩ tới quá nhiều.

Sau đó nàng nghĩ tới trở lại đêm đó, nàng đang bị bệnh đã mơ một trận ác mộng.

Kiếp trước ở ngoài buổi tiệc của cung Trường Nhạc, ở đêm nưa hơi lạnh tiêu điều, nàng nhìn rừng trúc cô tịch của Dục Viên, trong lòng lại nghĩ lại là về Thái tử.

"Thế liền vẽ một rừng trúc đi…" nàng nói.

**

Có điều sau khi nhàn nhã được mấy ngày, Tiêu Thị đưa Kiều Uyển xem sổ sách trong nhà, kiếp trước Kiều Uyển cũng đã từng học qua, cũng đã từng làm chưởng gia bởi vậy cũng không cần nói quá nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!