Chương 24: (Vô Đề)

Công chúa Gia Ninh cười, nắm tay Kiều Uyển để cho kiếm vào trong vỏ: "Vì sao Loan Loan lại cảm thấy kinh ngạc như thế, nếu có chuyện gì quan trọng thì cũng có thể để Sương Thanh liên hệ với Đông Cung mà."

Kiều Uyển trấn tĩnh xuống, đúng là nên như thế, bản thân vốn là làm việc cho Đông Cung sao lại làm ra vẻ như thế?

"Nếu ngươi không thích Sương Thanh báo hết mọi chuyện đều bẩm abso của Đông Cung thì nói với nàng, Thái tử ca ca sẽ không trách cứ đâu." Công chúa Gia Ninh đưa thanh kiếm trả lại cho cung nhân để nàng ta chốc lát nữa sẽ đưa cho vú già của phủ Tuyên Ninh Hầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Uyển nhìn thấy Công chúa Gia Ninh đưa ra thanh kiếm này, dường như chỉ là vì ám chỉ Sương Thanh và Thanh Bội cô cô đều có chuyện liên hệ với Đông Cung, nhất thời không còn gì để nói.

Kỳ Hoàn vốn đang định cho các nàng xem thành quả nhiều ngày luyện kiếm cùng huynh trưởng, vừa nghe thấy là lễ vật Thái tử đưa tới liền không dám nhiều lời nữa.

Phương Phù cũng giả vờ như không nghe được những chuyện uẩn khúc đó, chỉ nói: "Loan Loan, ngươi còn cắm hoa tiếp không?"

Kiều Uyển hồi phục tinh thần nỗi lòng đã bình phục được vào phần, nàng cảm thấy bản thân hẳn là nên trầm ổn hơn một chút, liền đáp: "Đương nhiên là phải làm cho xong rồi."

Đều nói khí dĩ tại đạo, Kiều Uyển lại lần nữa chọn hoa và cắm hoa. Chủ vị là nam xa đằng, phụ là tường vi, cắm ở trong ống trúc, có tỷ lệ hợp lý, cũng có màu sắc diễm lệ.

Ba tỷ muội tốt một bên đánh cờ nói chuyện phiếm, thấy nàng đã cắm xong hoa, tụ lại đánh giá.

Công chúa Gia Ninh tinh tế mà nhìn, cười nói: "Nhìn cũng rất đẹp. Để ta cho người làm về, làm một cái đáp lễ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Uyển không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói như thế, vội nói: "Ta hứng thú nông cạn, khiến ngươi ta chê cười."

"Không sao, ngươi thành tâm mà làm, đó là chỗ đáng yêu của người."

Phương Phù nghĩ một chút cũng nói: "Đúng là có chỗ khác biệt với ngày xưa, đều nói hoa gửi gắm được tình cảm, bây giờ hiện tại ngươi đã trưởng thành hơn một chút."

Kiều Uyển nhớ không nổi thời niên thiếu chính mình cắm hoa thì sẽ chọn đóa hoa hồng, tươi đẹp lãng mạn, cuối cùng cũng như bản thân mình lúc đó, và niềm vui vẻ đó dường như bây giờ đã không còn sót lại gì.

Mấy người nói nói cười cười, sau đó lại trở về chỗ tập trung của yến tiệc.

Công chúa Đức Khang sớm đã không còn tăm hơi, huyện chủ Thục Ninh nói nàng ta đã sớm hồi cung rồi.

Công chúa Gia Ninh có chút không vui, lúc này có cung nhân ở bên cạnh nàng ấy khẽ bẩm báo vài câu, nàng ấy mới nói: "Ta biết rồi."

Tiêu thị thấy Kiều Uyển đã trở lại, vẫy tay gọi nàng đi qua. Đám tông phụ vẫn cười đùa nhỏ nhẹ như cũ, nhìn qua trông chờ chuyện với nhau rất vui vẻ, Kiều Uyển cũng biết chuyện khách quý trong lễ cập kê của nàng e là cũng đã nói xong xuôi.

Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người lần lượt muốn cáo lui. Lúc Kiều Uyển  và mẫu thân cùng đám người chậm rãi đi ra ngoài thì nhìn thấy Lưu Nguyên. Chỉ thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không sợ bị phát hiện, vẫn không hề chuyển ánh mắt đi như cũ.

Kiều Uyển có chút không rõ nguyên nhân.

Sau đó, nàng nhìn thấy Lưu Nguyên lộ ra ý cười với mình. Ý cười kia mang theo thiện ý nhưng lại lộ ra sự khổ tâm, không hề thấy sự vui vẻ.

**

Sau khi mọi người về hết, Công chúa Gia Ninh liền cùng trưởng công chúa đi về phía hướng chủ viện.

Vào phòng liền thấy một người đang khoanh tay đứng ở trước bàn cẩn thận mà nhìn ống hoa mà Kiều Uyển đã cắm kia.

Công chúa Gia Ninh cười: "Ca ca, huynh đã tới rồi, sao lại không đi gặp nàng cùng ta?"

Sau khi Thái tử hành lễ với trưởng công chúa xong mới trả lời: "Cũng không cần phải dọa tới nàng. Chuyên ta phân phó muội làm thế nào rồi?"

Công chúa Gia Ninh cười nói: "Đương nhiên cũng đã dọa tới nàng rồi, vì sao huynh phải bảo ta nhắc nhở nàng chuyện này?"

Vinh Kham nói: "Tóm lại là vẫn nên chậm rãi mà học một chút, đợi khi nàng vào cung, ta sợ là không thể lúc nào cũng có thể che chở nàng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!