Chương 11: (Vô Đề)

Một ngày sau, chỗ Thu Sơn còn chưa có tin tức thì lại có người vội vàng tới cửa bái phỏng.

"Ta không chờ được tới lúc ngươi tâm trạng tốt mà gặp ta, Thái Tử Phi nương nương quả là có thể diện thật lớn đó!" Phương Phù banh mặt ra làm ra vẻ hung dữ.

"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, chỉ là ta đang cẩn thận mà thôi." Kiều Uyển cười khanh khách.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phương Phù nhịn được được xì cười nói: "Ngươi lại học mấy lời nói gở gì đó để tới dọa ta."

Thấu Ngọc Hiên là viện tinh xảo nhất trong phủ Tuyên Ninh Hầu, sảnh tiếp khách nhỏ vừa hay dùng nguồn nước dẫn từ hoa viên của hầu phủ tới. Hiện tại là mùa xuân, không thể nào ngắm sen, thi thoảng còn có những lá sen khô cong.

Những bà tử có nhiệm vụ quản lý hoa cỏ mỗi ngày đều sẽ dâng lên rất nhiều hoa tươi để vào trong ngoài sảnh tiếp khách.

Kiều Uyển đi tới bên cửa sổ ngắt một nhánh thược dược, tự mình cài lên đầu cho Phương Phù: "Tặng tạm chi tỷ tỷ một nhành hoa xuân, xin ngươi bớt giận."

Phương Phù giơ tay sờ sờ, nói: "Gần đây ngươi đúng là đả thông thiên khiếu, càng ngày càng giỏi dỗ dành người khác."

Kiều Uyển lắc đầu, viên châu trên vành tai trắng nõn cũng như ngọc cũng nhẹ nhàng đong đưa theo: "Ta biết vì sao hôm nay ngươi lại tới, là cảm tạ thật lòng."

Phương Phù thu lại thần sắc: "Thật là bất ngờ, ngươi nói một chút xem tại sao ta lại tới đây?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiều Uyển hơi mỉm cười: "Chẳng qua chỉ là một chút lời đồn vớ vẩn, ngươi không cần để ý quá nhiều đâu."

Phương Phù nói: "Ta còn lo lắng ngươi không muốn nghe mấy lời đồn đại này cơ, nên mới sấn sổ tới cửa. Nào biết ngươi đã sớm bày mưu tính kế xong, quả thật là không có duyên cớ mà nhọc lòng!"

Kiều Uyển nâng tay áo lên chỉnh lại: "Haizz, bây giờ ta sao có thể không để ý động tĩnh mưa gió cơ chứ?"

Phương Phù cười to: "Đúng là nên như thế!"

Cười xong, nàng ấy lại nói: "Cũng không biết ai đã truyền ra trước ta một bước?"

"Là nhị tẩu tẩu của nhị phòng nhà ta."

"Nàng đối xử với ngươi thật có lòng." Phương Phù gật đầu, "Nhưng nghe nàng nói và nghe ta nói đương nhiên là không hề giống nhau."

Tâm tư Kiều Uyển vừa chuyển lập tức hiểu ra ý tứ của nàng ấy.

Lâm thị là tiểu tức phụ của Kiều gia, lời đồn có thể trực tiếp truyền vào trong tai nàng ấy đã trải qua vài  tầng lọc, nàng ấy cũng phải dò hỏi tỷ muội nhà mẹ đẻ xong mới nắm chắc được hướng gió, nhưng Phương Phù là nữ nhi của Thành Quốc Công gia, chuyện nàng ấy nghe nói đương nhiên Lâm thị không thể so sánh."

"Còn mong tỷ tỷ nói tỉ mỉ với ta." Kiều Uyển nâng chén trà kính.

Phương Phù uống một ngụm trà: "Cái lời đồn ngu xuẩn kia chắc ngươi đã nghe qua rồi đúng không?"

"Có hôn ước với phủ Khang Bình Bá?"

Phương Phù than khẽ: "Thẩm Hàm đúng là dại dột đến mức làm người ta muốn ôm bụng mà cười."

"E là nàng ta còn muốn đi ra ngoài vừa khóc lóc vừa hô phủ Khang Bình Bá bị người khác hủy hoại thanh danh đó." Kiều Uyển nhàn nhạt nói.

Phương Phù lại cười: "Ngươi đúng thật rất hiểu nàng ta, mấy ngày trước đã khóc lóc một hồi rồi."

Kiều Uyển cũng không hề để ở trong lòng: "Sau này chắc chắn nàng ta khóc tiếp."

"Có mấy tin đồn ta cũng nghe quan, có điều sợ bẩn lỗ tai ngươi, nhưng mà chắc chắn bắt nguồn từ mấy tên tiểu nhân có tâm ghen ghét khua môi múa méo mà thôi. Thế nhưng điều khiến ta không thể hiểu nổi lại là tin đồn nói…. Đông cung cố ý Tây Bắc….."

Kiều Uyển ngước mắt về phía Phương Phù, chuyện này đúng là chuyện mà Lâm thị sẽ không thể nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!