Chờ Hạ Hi tỉnh táo lại từ ánh nhìn thâm thúy và dịu dàng của anh, thì Lệ Hành đã đi rồi. Không đợi cô từ trong cảm xúc trở về hiện thực, Nhan Đại đã hỏi tới tấp
"Tớ ngửi thấy mùi gian tình nha, hai người có việc gì giấu tớ phải không, mau khai ra, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị"
Hạ Hi xoay khuôn mặt đã tô sơn trát phấn đi, che giấu cảm xúc nói "Cậu đừng có chuyện gì cũng hỏi căn nguyên nguồn gốc được không, nói ít vài câu không ai nói cậu câm đâu"
Nhan Đại hừ trách một tiếng "Cậu đùa à?. Tớ làm sao có thể ít nói?. Không thấy cậu bắt người mà không cần dùng vũ lực a"
Tâm tình vốn không ổn định, Hạ Hi nghe vậy thì tức giận "Nói năng linh tinh"
Nhớ lại lời nói mơ hồ tuyên bố quyền sở hữu của Lệ Hành, Nhan Đại càng lúc càng cảm thấy hứng thú "Cậu đừng nói sang chuyện khác, mau mau khai báo đi, rốt cuộc giữa 2 người đã xảy ra chuyện gì?"
Cô đảo đảo mắt suy nghĩ một chút, tinh thần bát quái đến một cách nhanh chóng, Nhan Đại hưng phấn vỗ đùi "Anh ta không phải là ngựa tre của cậu đi?. Ai, cậu khoan hãy nói, các cậu người tuấn nam, người mỹ nữ, thật là xứng đôi" Sau đó chậc một tiếng, cô lại tự lẩm bẩm nói
"Nhưng nếu như nói như vậy, chẳng phải tình địch của Tiêu Dận xuất hiện rồi sao?. Dựa vào quan hệ tình bạn của chúng ta, tớ nên đứng về phía nào đây?"
Hạ Hi trừng mắt nhìn cô ấy "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có gộp chuyện của bọn tớ lại với nhau, nếu như anh ta đánh lưu manh, cậu có chịu trách nhiệm không?"
Nhan Đại phì cười "Nếu như anh ấy muốn đánh lưu manh, thì chùa chiền đã đầy kín người rồi. Được rồi, được rồi, cậu đừng trừng mắt nhìn tớ nữa, tớ biết giữa hai người không có việc gì, tớ ghen tị được chưa, so sánh với người bạn học cũ như tớ, anh ta đối với cậu không tệ, thậm chí còn tốt hơn bản thân mình…"
"Cậu nói như vậy thật không có chút lương tâm nào. Hơn nửa đêm cậu phát sốt là ai từ lầu 7 đưa cậu đến bệnh viện?. Là ai đã bất chấp mưa gió đưa tiễn cậu đến sân bay lúc cậu đi công tác?. Là ai…."
"Dừng, những chuyện này cậu đã lải nhải suốt vài năm rồi, cậu nói như vậy, người không biết còn tưởng tớ với anh ta là một đôi nữa. nhưng cậu thấy đấy, không có một tia lửa nào" Nhan Đại nhíu mày, buông tay
Hạ Hi nhún vai, từ chối cho ý kiến
"Ai, nói sang chuyện khác đúng không?. Tớ có chỗ tốt như vậy sao?. Tớ đường đường là một phóng viên lớn, còn không bằng lời vàng miệng ngọc của cậu…"
Nhớ lại cảnh tối hôm qua khi Lệ Hành che chở cho Hạ Hi, Nhan Đại lại quyết định nghiêm hình bức cung, làm bộ như săn tay áo, cô híp mắt kéo Hạ Hi nói
"Nói mau, giữa cậu và Lệ Hành rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tớ càng nghĩ càng cảm thấy lúc anh ta bảo vệ cậu đặc biệt, đặc biệt dũng cảm quên mình, dựa vào ánh mắt sắc bén, thì tuyệt đối giữa hai người không phải loại tình cảm bình thường, nhưng mà lúc tớ nói chuyện với anh ta, thì anh ta nói hai người chỉ là bạn bình thường"
Bạn bè?. Anh nói bọn họ là bạn sao?. Bọn họ phải không?. Hạ Hi trả lời không được, nên cô im lặng một chút rồi nghe cô nói "Giống như anh ấy nói"
Câu trả lời của Hạ Hi dĩ nhiên khiến Nhan Đại không vừa lòng, cô cau mày nói "Anh ta không nói gì cả"
Sợi dây nào đó vốn nằm lặng yên trong tận đáy lòng, bị rung động, Hạ Hi cảm thấy mờ mịt, cô tránh nặng tìm nhẹ trả lời
"Tớ cũng không có gì để nói"
Thấy Nhan Đại còn muốn tiếp tục hỏi, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi, hiếm khí cô thỏa hiệp, lấy giọng điệu khẩn cầu nói "Tiểu Đại, cậu để cho tớ yên lặng một chút, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cho tớ phản ứng không kịp. Bây giờ cậu đừng bức tớ nữa, được không?"
Từ lúc quen biết đến bây giờ, Nhan Đại và Hạ Hi cười nói thành quen, ngay cả lúc quan tâm lẫn nhau, bình thường, cũng dùng phương thức răng bén lưỡi nhọn để biểu đạt cho đối phương hiểu, nghiêm túc giống như giờ phút này, là lần đầu tiên nhìn thấy
Trong lòng có một loại cảm giác nào đó ngày càng sáng tỏ, lại cảm thấy Hạ Hi đột nhiên trở nên đa cảm, thân là chị em tốt của Hạ Hi, Nhan Đại biết, không thể tiếp tục đề tài này, ít nhất là không thích hợp vào hôm nay. Cô đi qua ôm lấy bả vai của Hạ Hi, giọng nói cô thoải mái, quan tâm nói "Cậu nói cái gì ép với không ép, đổi lại tớ có một đề tài tâm sự trọng tâm mang tính kiến thiết"
Đổi đề tài trọng tâm đương nhiên rất dễ, nhưng chịu đựng cảm giác không khó chịu lại rất khó, Hạ Hi đè nén nước mắt, quay lưng đi
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên đêm nay, Hạ Hi theo thường lệ không trở về khu nhà trọ của mình, mà trở về nhà của ba
Hạ Hành tự mình xuống bếp chuẩn bị một bữa tối phong phú, món ăn khéo léo, bốn mặn một canh, nhìn ba có lúc nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn mang tình cảm yêu thương như cũ, một chút bất an trong lòng cô, cũng bình tĩnh lại. Trái tim, lạc chỗ.
Bất luận đã từng xảy ra chuyện gì, hoặc sắp có chuyện gì xảy ra, thì có bố bên cạnh, mãi mãi là nhà của cô. Suy nghĩ như vậy, Hạ Hi mới cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng, tựa hồ cũng không còn giá trị nữa
Sau bữa cơm tối, Hạ Hi xem ti vi với Hạ Hành, hai cha con câu nói câu không nói chuyện phiếm
"Ngày mai ba có việc, không thể xem con đi luận võ, bản thân con phải chú ý"
"Ba không đi hả?. Đúng lúc, làm con đỡ phải khẩn trương, lại làm không tốt"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!