Chương 7: (Vô Đề)

Hạ Hi quay người, nhìn thấy Trác Nghiêu đứng ở nơi đó, đường nét khuôn mặt anh ta rất cương nghị, mày kiếm dày đặc là một người anh tuấn cao lớn. Nếu so sánh với khí chất xuất phát từ bên trong của Lệ Hành, và vẻ tà mị của Tiêu Dận, thì Trác Nghiêu mang lại cho người ta cảm giác chói mắt, nhưng bởi vì trước đó anh ta đã bắn Hắc Hầu Tử bị thương, nên Hạ Hi nhìn anh ta thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt

Trác Nghiêu mở miệng đầu tiên, sau đó dùng giọng khàn khàn giải thích

"Thật ngại quá, Hạ tiểu thư, tối hôm qua là do tôi phán đoán sai"

"Phán đoán sai?"

Hạ Hi hừ một tiếng, rõ ràng cũng không định dễ dàng nhận lời xin lỗi của anh ta, cô thong thả đến gần Trác Nghiêu, cô cực bao che khuyết điểm nói

"Dựa vào cái gì, anh phán đoán sai, thì chó của tôi phải chịu tội?"

Biết rõ mình cũng có sai, nhưng Hạ Hi không có cách nào bình tĩnh, sau khi tiểu Hắc bị súng bắn bị thương

Trác Nghiêu đứng ở tại chỗ không hề động đậy, vẻ mặt lạnh nhạt làm cho người ta không thể đoán được cảm xúc của anh, mặc cho Hạ Hi từng bước lại gần, sau đó đứng trước mặt anh, chờ đợi kết quả của cô. Sau đó, đúng như dự liệu, đáp lại anh là nắm đấm chuẩn xác của Hạ Hi

Nếu như đây là lời xin lỗi mà cô mong muốn thì anh tiếp nhận. Dẫu sao cũng do anh phán đoán sai làm cho chó Labrador bị trúng đạn, đối với người nuôi chó, yêu chó mà nói, chuyện này hết sức nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, anh cũng không nhúc nhích, thế nhưng nhân viên cảnh sát đứng ở bên cạnh, cũng không cho phép người ngoài làm khó dễ sếp của mình, vì thế hai nhân viên cảnh sát đã xông tới, một người vừa ngăn tay của Hạ Hi, vừa cảnh cáo

"Cô làm cái gì vậy, đừng quá đáng"

Một người khác thì đứng chặn ở trước mặt Trác Nghiêu

"Quá đáng?"

Tiêu Dận giận tái mặt, không chút khách khí đẩy cánh tay của viên cảnh sát ra, kéo Hạ Hi ra phía sau, khi mở miệng thì thanh âm rất lạnh

"Cho dù quá đáng thì như thế nào?"

Không thể trách vì sao Tiêu Dận tức giận, nếu người nào hiểu rõ tình hình tối hôm qua cũng thế, anh túc trực ở khu nhà của Hạ Hi, cả đêm không ngủ, nằm ở trên sofa lật qua lật lại, suy nghĩ, nếu như không có người kịp thời ngăn cô lại sau đó đánh cô bất tỉnh, nếu như lúc đó cô lao về phía tiểu Hắc, thì viên đạn đó có phải đã bắn trúng cô rồi không?. Ngẫm lại, anh nghĩ mà sợ

"Cô cũng quá to gan rồi"

Tính tình của nhân viên cảnh sát nóng nảy, anh ta kích động chỉ trích Hạ Hi "Trong tình huống tối hôm qua, tội cô ta cản trở người thi hành công vụ chúng tôi còn chưa tính, anh nên chú ý từ ngữ của mình"

Một câu cản trở người thi hành công vụ nhắc nhở Hạ Hi, cô không khỏi hoán vị suy nghĩ, nếu như tối hôm qua người chấp hành nhiệm vụ vây bắt là cô, khi đối mặt với chó Labrador tấn công về phía mình, trong thời gian vài giây ngắn ngủi, làm sao có thể đưa ra quyết định?. Nhưng nghĩ đến vết thương của Tiểu Hắc, cô ngừng lại một lát, sau đó mới ngăn Tiêu Dận lại, có chút không tình nguyện nói

"Tối hôm qua tôi cũng không đúng, hy vọng chưa có mang lại phiền phức cho các anh"

Nói thật, anh không ngờ Hạ Hi sẽ xin lỗi, chỉ dựa vào cách ứng xử của cô trong lời tự thuật của nhân viên cảnh sát. Trác Nghiêu cho rằng cô sẽ nhất quyết không bỏ qua chuyện này, không ngờ kết quả lại làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. nét mặt lạnh nhạt của anh ta hơi thả lỏng, anh nói

"Tôi nhớ cô cũng không phải cố tình gây rối. cũng may không có chuyện gì nguy hiểm, mọi người đều bình an vô sự"

Liên quan đến công vụ, , cho nên anh ta không tiện nói chuyện nhiều, Trác Nghiêu chỉ đơn giản nói tóm tắt "Không có phiền phức"

Ý nói là, dù bắt sai người và ngộ thương Hắc Hầu Tử, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hành động

Cũng may, không gây ra tại vạ gì, Hạ Hi cũng thở phào nhẹ nhõm

Thấy giữa hai người đã hỏa giải được hiểu lầm, nhân viên cảnh sát đứng ở trước mặt Trác Nghiêu cũng dùng ngữ điệu khách khí và chân thành nói

"Trường hợp tối hôm qua rất hỗn loạn, bề ngoài của Hạ tiểu thư lại tương đối giống với đối tượng mà chúng tôi cần truy bắt,, cho nên mới gây ra hiểu lầm. Tôi tin hai vị cũng hiểu, giả sử chó Labrador là chó của tội phạm, lại xuất hiện trong tình huống bất ngờ, việc nổ súng cũng là do bất đắc dĩ. May là cuối cùng đã qua cơn nguy hiểm, không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn được.

Chó của Hạ tiểu thư sao rồi?. Nếu cô có cần chúng tôi giúp đỡ gì thì cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp"

Lời nói khách sáo của nhân viên cảnh sát, làm cho vẻ mặt đông lạnh của Tiêu Dận ấm áp lên một chút, anh nói

"Câu này cũng xem như có tình người"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!