Chương 66: (Vô Đề)

Một ngày trước khi tử hình, Hoà Lâm đã yêu cầu muốn gặp Hạ Hi.

Nhìn thấy Hạ Hi đang mặc trên người đồng phục cảnh sát toả ra chính khí, Hoà Lâm có vẻ rất bình tĩnh, "Thật ra người tôi muốn gặp không phải là cô."

"Tôi biết." Hạ Hi ngồi xuống trước mặt cô ấy, "Thật ra không cần phải như vậy, anh ấy cũng sẽ không quên cô."

Hoà Lâm cười tự giễu, "Lúc sống chẳng nhớ, chết rồi thì càng không cần nữa." Hốc mắt đỏ lên, "Mười năm trước lúc tôi mười chín tuổi, ở nước pháp đã gặp được một người đàn ông đẹp hơn so với phụ nữ, vừa gặp là đã yêu anh ấy. Đúng rồi, anh ấy cũng giống như tôi, đều là trùm buôn ma tuý. Sau đó anh ấy chết, rồi không thể trở thành người phụ nữ mà anh ấy yêu.

Rõ ràng anh ấy có thể không chết..."

Hạ Hi biết vụ án này, "Là Cố Dạ."

Hoà Lâm gật đầu, "Trước khi anh ấy chết tôi cũng đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện đặc biệt. Một năm sau liền chính thức bước lên con đường chết không lối thoát. Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ yêu ai nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể bảo vệ trái tim mình." Cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô nghẹn ngào, "Từ nhỏ tới lớn, điều tôi thật sự muốn vẫn chưa bao giờ có được."

Hai người các cô đều thật tâm yêu một người đàn ông thật sâu, đến cuối cùng cô ấy lại vô duyên với người đó.

Cho dù Hoà Lâm vi phạm pháp luật, nhưng về mặt tình cảm Hạ Hi lại không khống chế nổi mình, cô thương cảm cho cô ấy, sau khi cảm xúc của Hoà Lâm bình phục cô đã hỏi, "Cô muốn tôi làm gì sao?"

"Ngày đó đi lên con đường này thì tôi đã biết được kết quả. Không người thân không người nương tựa, thì cũng không có vướng bận." Ngừng lại hồi lâu, cô nhìn vào mắt Hạ Hi, "Trước kia Thẩm Minh Tất vẫn hay nói chúng ta có phần giống nhau, thật ra tôi cũng muốn xác định một chút."

"Kết quả thì sao?"

"Tuyệt đối không giống chút nào."

Quả thật không giống nhau. Số phận khác nhau, đời người khác nhau. Cho dù có đẹp giống nhau, thì cũng khác quá xa.

Đối với Hoà Lâm, Tiêu Dận chưa bao giờ hỏi thăm cô.

Với anh mà nói, cô chính là tội phạm. Không yêu, không vướng bận.

Sau khi thân thể hồi phục Tiêu Dận đã an bài cuộc sống của anh rất nhanh. Anh liền chuyển ra nước ngoài.

Đặc biệt tới tiễn bạn, chỉ có Lệ Hành, Hạ Hi và Nhan Đại.

Trong đại sảnh của sân bay, Tiêu Dận đưa tay về phía Lệ Hành.

Lệ Hành cong môi, đưa tay lại.

Hai tay của hai người đàn ông nắm chặt nhau, trăm miệng cùng lời nói, "Bảo trọng!"

Sau đó là Nhan Đại, Tiêu Dận ôm cô, miệng thì trêu đùa, "Rốt cuộc không cần phải làm tài xế hễ kêu là tới của em nữa rồi, phiền anh muốn chết."

"Anh mau cút đi!" Nhan Đại nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt rõ ràng có hơi nước.

Bốn năm đại học, sáu năm làm bạn, tổng cộng là mười năm, mới đó mà đã trôi qua rồi.

Tiêu Dận mỉm cười buông tay ra, tuỳ ý cô đập một cú lên vai anh.

"Chuyến bay 8465 đi tới Los Angeles, xin mời hành khách bắt đầu đăng ký..." Thanh âm ngọt ngào phát ra từ radio vang lên, Lệ Hành nâng tay nhìn đồng hồ, "Tôi ra ngoài gọi điện một chút." Giọng nói bay đi, anh cũng đã bước chân ra ngoài.

Nhan Đại theo sát phía sau, "Mình cũng về trước đây, hôm nay còn một buổi phỏng vấn."

Bóng lưng của hai người sớm đã đi xa, Tiêu Dận cười, "Thật là biết giả bộ." Hai tay rảnh rang đút vào trong túi quần, anh hỏi, "Sau này định sống ra sao?"

Hạ Hi lắc đầu.

Ánh mắt nhìn đi nơi khác, anh liền nói một câu thâm ý, "Cũng đừng bướng bỉnh nữa, nên nắm lấy người đó."

Hạ Hi gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!