Chương 6: (Vô Đề)

Hắc hầu tử theo tiếng súng, ư một tiếng rồi ngã xuống đất

Nhìn thấy Hắc hầu tử trúng đạn, lúc trước Nhan Đại còn hoảng sợ bây giờ đã tỉnh táo lại, vừa lăn vừa bò xông đến bên cạnh nó, miệng không ngừng kêu

"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc…"

Cô vừa run run lấy tay che miệng vết thương đang chảy máu trên người nó

Hắc hầu tử hừ hừ, bởi vì thân thể đau đớn mà run run, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hi

Sau khi cô tỉnh táo lại từ trong hoảng loạn, Hạ Hi giãy dụa như điên, sức lực rất lớn, thiếu chút nữa Lệ Hành cũng không ngăn nổi

"Hạ Hi, bình tĩnh một chút đi"

Anh không khó đoán được tình cảm của Hạ Hi và Hắc hầu tử, Lệ Hành nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, không cho cô có cơ hội giãy thoát

Hạ Hi làm sao có thể bình tĩnh được, cô đã mất đi lý trí, mắt đỏ ngầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở "Tôi muốn giết anh ta, tôi muốn giết anh ta…"

Tiếng hét kiệt sức như thanh âm xa xôi từ biên cương vọng lại, cô liều mạng giãy dụa, lúc được Hạ Hành ôm lùi về phía sau, chân của cô vẫn không ngừng dùng sức đá trong không trung

Một tay ôm lấy Hạ Hi đang run run vào trong ngực, Lệ Hành đi đến trước mặt người đàn ông nổ súng, anh dùng tay trái đánh vào ót của cô một cái, sau đó thân thể của Hạ Hi mềm nhũn ở trong lòng anh

Một viên cảnh sát khác thấy thế, Trác Nghiêu chưa kịp ra tay hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua nhân viên cảnh sát đang cầm súng, sau đó dừng lại trên nét mặt âm u của Lệ Hành, Chiếc cằm cương nghị để trên cái trán trơn bóng của Hạ Hi, ánh mắt Lệ Hành sắc bén nhìn anh ta một lát, mới nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh ta vang lên, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ phía sau

"Dẫn tất cả đi"

Bắt sai người còn chưa tính, nhưng dưới tình huống còn chưa xác định được thân phận của đám người Lệ Hành, cho nên cảnh sát phải mang bọn họ về đội, quyết định của Trác Nghiêu rất hợp tình hợp lý, nhưng Lệ Hành cũng không để cho bọn họ làm lỡ thời gian, lúc Trác Nghiêu xoay người muốn rời khỏi, anh mới lạnh giọng quát

"Đợi chút"

Nhìn thấy Trác Nghiêu dừng bước anh yêu cầu "Kêu xe cứu thương đến cứu chó trước"

Trác Nghiêu quay đầu lại, nhìn Hắc Hầu Tử đang chảy máu, anh ta hơi nhíu mày

Anh biết rõ suy nghĩ của anh ta, Lệ Hành nhắc nhở "Giấy chứng nhận ở trên người tôi"

Anh biết tình huống trước mắt, nếu như anh dám động đậy, cảnh sát sẽ nổ súng ngay, để tránh xảy ra xung đột lần nữa, biện pháp tốt nhất là xuất trình giấy tờ để bọn họ biết được thân phận của anh, cũng ngăn ngừa việc có quá nhiều người đến cảnh đội, sẽ làm chậm trễ thời gian chạy chữa cho Hắc hầu tử

Trác Nghiêu nhìn anh, không nói một lời

Nghe thấy tiếng khóc của Nhan Đại, thì sự nhẫn nại của Lệ Hành cũng không còn thừa bao nhiêu, giọng nói của anh lạnh như băng, anh gằn từng chữ nói

"Tôi nói giấy tờ tùy thân ở trên người tôi"

Trác Nghiêu mím môi như đang suy nghĩ thì đã có một nhân viên cầm súng, không nhịn được đi tới gần Lệ Hành, trong chớp mắt trước mặt bao nhiêu người, Lệ Hành đang ôm lấy Hạ Hi, anh di chuyển thân thể một chút, tay phải của Lệ Hành dò xét về phía khuỷu tay của anh cảnh sát đó, trong tốc độ sét đánh không kịp bưng tay anh đã gập tay anh ta lại, và đoạt lấy khẩu súng

Sau khi Lệ Hành linh hoạt cầm súng trong tay, Trác Nghiêu là người phản ứng kịp đầu tiên, hai tay anh nhanh chóng cầm súng, nhắm ngay họng súng vào Lệ Hành. Đồng thời hai nhân viên cảnh sát phía sau anh ta cũng chỉa súng về phía anh, cùng lúc quát

"Không được nhúc nhích"

Dùng khuỷu tay áp chế cổ của nhân viên cảnh sát, Lệ Hành nghiêng người mà đứng "Gọi xe cứu thương ngay lập tức"

Trên người Lệ Hành vốn có loại khí thế khiến người ta thần phục, hơn nữa lúc này ánh mắt của anh lại lạnh đến bức người, điều này làm cho nhóm đặc công, lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ phải sững sờ

Tục ngữ nói quân cảnh là nhà, lúc đoạt súng trong tay của nhân viên cảnh sát, anh đã không tầm thường rồi, bây giờ, trước bao nhiêu người đang chỉa súng vào mình, anh vẫn bình tĩnh, một tay vừa khống chế nhân viên cảnh sát, tay khác anh mở áo khoác của mình, xuất trình quân hàm, ánh mắt nhìn Trác Nghiêu chằm chằm, giọng nói anh không mang theo chút cảm xúc nói

"Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai"

Giữa trán của Lệ Hành lộ ra tia ngoan lệ, khi Trác Nghiêu phản ứng kịp, ánh mắt vẫn nhìn anh, nhưng gầm nhẹ ra lệnh cho cấp dưới

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!