Chương 5: (Vô Đề)

Hạ Hi không phải là người dễ dàng chịu thua, hơn nữa còn ở trước mặt Mục Khả, cô không giãy ta ra, nên nhìn thẳng vào mắt của Lệ Hành, ẩn nhẫn yêu cầu

"Buông tay ra"

Cảm xúc hờn giận không tự giác mà lộ ra, Mục Khả cả kinh, không rõ chân tướng giật mình một cái, cô tin tưởng Lệ Hành sẽ không làm tổn thương Hạ Hi, cô rất thức thời không dám quấy rầy 2 người, cô nghĩ muốn giảm bớt sự tồn tại của mình, để lén lút đứng ở bên cạnh xem. Chỉ là, Lệ Hành cũng không cho cô cơ hội

Lệ Hành vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy cổ tay của Hạ Hi không thay đổi, giống như anh đang thương lượng, nhưng kì thực lại mang giọng điêu ra lệnh nói

"Chị dâu, chị về trước đi"

Dám đối chọi với phó đoàn trưởng Hạ Hoằng Huân, nhưng không có nghĩa là cô dám cãi lệnh của Tham mưu trưởng, nhất là ở trong tình huống không rõ ràng như thế này, huống hồ địch ta chẳng phân biệt, nên người thông minh như Mục Khả có lẽ không dám làm bậy. Cô chăm chú nhìn Hạ Hi, sau đó à một tiếng rất không có nghĩa khí ném cô em chồng ở lại mà cẩn thận rời đi

Sau khi bóng dáng của Mục Khả thoát khỏi tầm mắt, thì cảm xúc của Hạ Hi dâng lên như kênh điều, tới mức không người nào có thể chạm đến, , cô hung hăng nhìn Lệ Hành chằm chằm, chất vấn hỏi

"Anh có buông tay hay không?"

Thấy cô có dấu hiệu nổi giận, nên Lệ Hành cố gắng hòa hoãn nói "Muốn anh buông tay cũng được,, nhưng em có thể không đi không?"

Hạ Hi buột miệng nói "Anh không có quyền can thiệp vào tự do của tôi"

Lệ Hành không tự chủ được mà cất cao âm lượng, Lệ Hành bác bỏ nói

"Không phải là can thiệp mà là giữ lại. Em không hiểu sao?"

Tiếng nói của Hạ Hi còn lớn hơn so với anh "Tôi không hiểu"

Ánh mắt hai người giao nhau, Lệ Hành hít sâu một hơi nói

"Em đi theo anh, chúng ta cần phải nói chuyện"

Nhưng Hạ Hi lại không bình tĩnh được, cô giãy dụa cự tuyệt

"Không cần, giữa chúng ta không có gì để nói"

Lực trên tay anh không giảm, Lệ Hành híp mắt

"Em lại muốn động thủ phải không?. Nếu như ảnh hưởng đến miệng vết thương, tôi xem, tuần sau em lấy cái gì để đấu võ"

Nhưng mà Hạ Hi không nhận ân tình của anh, cô vùng vẫy giống như một con thú nhỏ "Đánh nhau như thế nào?. Chỉ sợ Lệ tham mưu trưởng không làm được"

"Hạ Hi"

Anh không thể xác định vết thương ở đùi cô đã bình phục đến mức nào, Lệ Hành không dám làm căng với cô, nên thức thời buông tay

"Lệ Hành, anh nghe kỹ cho tôi, anh tôi như thế nào, tôi không biết nhưng ý của anh ấy không phải là ý của tôi"

Trong ánh mắt đen láy, nổi lên một tầng hơi nước trong suốt như lưu ly, lại bướng bỉnh không để cho nước mắt rơi xuống, Hạ Hi lấy tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau

"Chúng ta kiều quy kiều, lộ quy lộ, mãi mãi không dính dáng đến nhau" Nói xong, cô xoay người rời đi

Mãi mãi không liên quan đến nhau?! Cô lại có thể nói với anh, bọn họ mãi mãi không liên quan đến nhau?.

Ngữ điệu xa cách như vậy, Lệ Hành như bị chạm đến nỗi đau thầm kín trong tận đáy lòng. Đột nhiên anh trở nên mất lý trí

Cảm xúc kiềm nén rất lâu bỗng nhiên bộc phát, Lệ Hành cất bước đuổi theo Hạ Hi, nhưng lúc này lại có một thanh âm quen thuộc ngăn cản anh lại, chính ủy Ninh An Lỗi hỏi

"Anh đi đâu vậy Lệ Hành?. Đội trưởng đang tìm anh đấy. Điện thoại cũng không nghe máy, anh không mang theo à?"

Lệ Hành liên tục hít sâu, khi xoay người lại, anh đã thu liễm lại cảm xúc của mình, anh trầm giọng nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!