Cho dù Trần Bưu đã sa lưới, nhưng Lão Quỷ vẫn chưa xuất hiện. Vì mục đích an toàn Lệ Hành tự nhiên sẽ lo lắng Hạ Hi phải một mình ở nhà khi đang bị ốm. Sắp xếp một chút đồ dùng rồi trực tiếp dẫn Hạ Hi về đoàn 532.
Dùng câu nói mà Hạ Hoằng Huân nói Không phải đang thảo luận với người ta mà là đang ra lệnh.
Thật ra ban đầu Lệ Hành vốn có ý định dịu dàng mời, "Nhân dịp nghỉ phép, đi tới ở với anh vài ngày đi." Như vậy có vẻ phù hợp với thói quen Hạ Hi hơn, nhưng kết quả nói ra thì anh lại lấy một câu trần thuật bày tỏ, "Dù sao cũng được nghỉ phép, đi theo ở với anh vài ngày."
Lo lắng của Lệ Hành, Hạ Hi cũng hiểu. Không so đo với giọng nói cường ngạnh của anh, tránh để anh lo lắng khi lên chiến trường, cô cũng nghe lời đồng ý.
Trên đường đi tới đoàn 532, Tiêu Dận gọi điện tới.
Hạ Hi mới a lô một tiếng, liền nghe giọng anh hỏi cô cực nhanh, "Ở đâu vậy? Nhà trọ sao? Đang ở với ai hay ở một mình?" Vội vàng như sợ cô gặp chuyện không may.
"Đang đi tới quân khu cùng với Lệ Hành." Hạ Hi thành thật trả lời, sau đó thoải mái hỏi lại, "Anh làm sao vậy? Sáng sớm không ngủ đi còn quấy rầy em, có chuyện gì sao?"
Nghe thấy cô đang ở cùng với Lệ Hành làm cho Tiêu Dận thở phào nhẹ nhõm, khi mở miệng thì lại tức giận, "Không có chuyện gì thì không được hỏi em đang ở đâu sao? Được thôi, cúp máy đi, gọi nhầm số rồi." Lời còn chưa dứt, người ở đầu bên kia đã tự động cúp máy.
Mới một giây trước còn hỏi cô ở đâu, ở cùng ai, một giây sau lại nói gọi nhầm số? Nói dối thì không tốt đâu. Hạ Hi oán thầm, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt đăm chiêu của Lệ Hành, sờ đầu bẩn của Hắc Hầu Tử, tinh thần nó vẫn còn rất phấn chấn, cô nói thật, "Là Tiêu Dận. Có lẽ ngủ nhiều tới khùng rồi."
Giọng nói của Tiêu Dận không thấp nên Lệ Hành cũng nghe được. Nhưng nghe Hạ Hi nói như thế, ánh mắt của anh trở nên bí hiểm, cũng chỉ gật đầu bày tỏ đã biết chứ cũng không nói thêm gì.
Tốc độ lái xe của Hình Khắc Lũy rất nhanh, nửa tiếng sau đã đến đoàn 532.
---
Trước khi ra ngoài, Lệ Hành đột nhiên lấy tay ôm chặt lấy eo của cô, cúi người phủ lên đôi môi mềm mại của cô.
Hạ Hi cứng đờ, sau đó lại càng tiến lại gần Lệ Hành hơn. Cô to gan vươn đầu lưỡi của mình ra thăm dò vào lãnh thổ của anh, đón nhận toàn bộ nhiệt tình của anh.
Mãnh thú bị niêm phong dường như muốn bùng lên, môi bọn họ quấn lấy nhau, phát ra tiếng, vuốt ve thăm dò…Nếu không phải vì quân diễn sắp tới, sợ mình dễ bị lau súng cướp cò, thì đã xâm nhập nhau một tất không rời.
Chưa bao giờ…bọn họ có một nụ hôn triền miên thấu xương như vậy!
Rất lâu sau, bọn họ vẫn không muốn tách rời.
Trán Lệ Hành tựa vào trán cô, lấy môi mình nhẹ nhàng đụng lên chóp mũi cô, anh khàn giọng yêu cầu, "Ở nhà ngoan chờ anh về!"
Dán khuôn mặt mình lên xương quai xanh của anh, giọng Hạ Hi trầm xuống nhưng kiên định đáp, "Được!"
Lệ Hành lại dặn, "Trên vai bị thương không thể thấm nước, nên đừng có tắm."
"Dạ." Cọ nhẹ lên làn da trên cần cổ anh, Hạ Hi đau lòng nhắc nhở, "Cánh tay anh cũng bị thương, nên đừng vận động kịch liệt quá." Mặc dù là diễn tập chứ không phải chiến tranh thật, khó bảo đảm sẽ không xảy ra tình hình đột phát làm Lệ Hành phải ra trận, Hạ Hi chỉ lo khi anh cầm lấy súng thì liền quên hết tất cả mọi chuyện.
"Biết rồi." Lệ Hành thoải mái trả lời, đột nhiên cười nhẹ, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ, "Yên tâm đi, sẽ không có gì liên quan tới vận động kịch liệt đâu." Không đợi Hạ Hi phản ứng kịp, anh đã thu lại nụ cười, "Được rồi, anh nên đi rồi."
Hạ Hi trả lời một tiếng, "Được rồi." nhưng lại không có ý muốn buông tay ra.
Cho cô thêm một phút, Lệ Hành mới nói, "Ngoan đi em."
"Dạ." Hạ Hi đáp ứng một tiếng, nhưng vẫn như cũ không hề động đậy gì.
Lệ Hành trêu cô, "Được rồi, một chút nhõng nhẽo là có thể làm trễ giờ đó, đội trưởng không thúc giục, nhưng Tham mưu trưởng Hách cũng sẽ tìm anh đòi người đấy. Ngoan đi em."
Nghĩ đến Huỳnh Khắc Lũy đang ở dưới lầu chờ, Hạ Hi rời khỏi cái ôm của anh.
Cũng không có dừng lại lâu, Lệ Hành cũng không có kịp đổi lại quân phục liền vội vàng chạy xuống lầu, chạy tới sân huấn luyện.
Lần này địa điểm tập kết chiến đấu cách thành phố A hơi xa. Theo Lệ Hành biết nơi đó chính là sân tập lớn nhất châu á. Hơn nữa quy định diễn tập lần này có chút khác với trước kia, có chút khắc nghiệt hơn.
Nói có chút khắc nghiệt thì cũng không đúng cho lắm, bởi vì trên thực tế không có quy định hay mệnh lệnh rõ ràng nào cả. Ngoại trừ hủy bỏ màn hình điện tự để cho quan chỉ huy của hai đội xanh và hồng không thể nào thấy cục diện ở trên chiến trường được thì cũng chẳng có nội dung cụ thể gì về thời gian đối kháng. Thậm chí không có lấy sự tổn hại của hai bên bàn về chuyện thắng thua, nhưng họ chỉ thông báo nói ai có thể khống chế Bạch Thành thì đội đó thắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!