Chương 46: (Vô Đề)

Sau khi viên đạn bay ra khỏi nòng búng, nó phóng với tốc độ tính từng giây. Cho dù tốc độ của Lệ Hành có nhanh hơn nữa, dù có muốn một cọng lông không bị thương là điều không thể. Dù Lệ Hành xuất thân là lính đặc chủng, thì cũng là chuyện không thể thay đổi. Cho nên nói Lệ Hành trúng đạn, với tình huống vào lúc đó thì cũng không phải là không thể, huống chi Trần Bưu còn liên tục bắn anh. Nghĩ đến đây, tim của Hạ Hi bỗng run mạnh.

Nếu nói làm liên lụy người vô tội như Mễ Kha làm cho Hạ Hi vô cùng áy náy, nhưng Lệ Hành vì cứu cô mà bị thương làm cho cô vô cùng đau lòng và khó chịu, đâu còn có tâm tư bận tâm cho đôi vai đang bị thương của mình. Theo bản năng cô bắt lấy cổ tay của Lệ Hành, muốn vén tay áo của anh lên nhìn.

Lệ Hành vẫn còn đang giận cô vì cô dám lấy thân mình ra mạo hiểm, giờ lại thình lình bị động tác nhảy dựng của cô làm sợ tới mức theo bản năng chậc lưỡi một tiếng. Anh muốn vươn tay ngăn lại, nhưng bị Hạ Hi đánh một cái bốp lên tay và vén tay áo anh lên.

Kiên quyết kéo cao tay áo đang ướt của anh lên, ánh mắt nhìn thấy miệng vết thương màu đỏ trên cánh tay Lệ Hành, nước mắt của Hạ Hi không khống chế được mà rơi xuống, "Tại sao anh…". Ba chữ "Lại không nói" bị nghẹn lại trong cổ họng không thể phát thành lời, hơn nữa hồi tưởng lại tình trạng lúc đó, cô lại càng sợ đến rùng mình.

Nếu không phải vì cô, hiện tại anh nhất định đang ở trong quân đội làm tốt công tiệc Tham mưu trưởng và quan chỉ huy của mình, chắc sẽ không có cơ hội để súng làm bị thương đâu? Hạ Hi cúi đầu, cảm thấy Lệ Hành có một người bạn gái như cô quả thật là rất xui xẻo.

May mắn là chỉ bị thương trên cánh tay, nếu không…Cô không dám nghĩ tiếp!

Đây chính là người cô yêu, anh yêu cô so với cô yêu anh còn nhiều hơn!

Đây chính là người cô yêu, cô đau, anh hận không thể thay cô chịu đau đớn này!

Lệ Hành không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng lại nghe thấy hình như cô đang nức nở, "Xin lỗi anh, thật xin lỗi anh…" Sau đó liền kéo anh đi tìm bác sĩ.

Trước đó còn tức giận đến mức muốn đánh người, một giây sau tức giận đã bị một tiếng xin lỗi của cô làm mềm xuống. Trở tay lại dễ dàng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Hạ Hi, Lệ Hành dịu giọng nói, "Không sao đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi." Lúc trước trong mắt trong lòng đều là cô, anh cũng chỉ lờ mờ cảm thấy hình như trên cánh tay anh có một vật kim loại đâm qua.

Sau đó vì đánh nhau mà lại càng không có thời gian để bận tâm, nếu không phải Hạ Hi phát hiện, căn bản Lệ Hành cũng không biết mình đã bị thương.

Thực ra so vết thương nhẹ này với những trải nghiệm của anh hồi ở trong bộ đội đặc chủng quả thật không đáng phải nhắc tới. Trải qua thời mưa bom bão đạn, những nhiệm vụ có thể làm cho anh mất mạng bất cứ lúc nào, và những cái "huân chương" đang nằm ở trên người anh, làm sao có thể lấy nó ra so sánh với chuyện nghiêm trọng và nguy hiểm ngày hôm nay chứ?

Nhưng thân là một quân nhân chuyên nghiệp, Lệ Hành là người mặc quân phục, đầu đội đất nước, vai gánh trách nhiệm, anh lại càng không có quyền được rút lui. Thân là một người đàn ông, Lệ Hành vì người phụ nữ mình yêu mà liều mạng, đó lại là chuyện anh không bao giờ được từ chối. Nói tóm lại, theo ý anh thì đó đều là chuyện tất nhiên.

Nhưng Lệ Hành càng an ủi, trong lòng Hạ Hi lại càng khó chịu. Cố gắng khống chế nước mắt của mình, cô bước nhanh hơn. Tay Lệ Hành thoáng dùng sức nắm tay cô, phối hợp với bước chân của cô.

Ánh mắt mang theo tình yêu nồng nàng khóa chặt bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Hi, ánh mắt Lệ Hành thoáng nhíu lại, khóe miệng nâng lên. Thôi tùy cô vậy. Cái loại hạnh phúc của tình yêu này mãnh liệt đến mức Lệ Hành không thể cưỡng lại. Huống hồ anh cũng không mất đi Tiểu Thất, người phụ nữ mà anh vô cùng yêu, Lệ Hành cảm thấy nghĩ như vậy mới có thể làm cho anh cảm thấy yên tâm. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh cần phải sống cho tốt! Nếu không anh lấy cái gì để hứa cho cô hạnh phúc cả đời?

Cánh tay trúng đạn của Lệ Hành may chỉ là xuyên qua da thịt, không có bị thương tới xương, nên cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng vì không được xử lý kịp thời, vốn là đánh nhau lại còn mưa nữa, với lại lúc trước anh cũng có tình trạng sốt cao, nên Hạ Hi đề nghị nên giữ anh lại bệnh viện để quan sát.

Quân diễn lại sắp diễn ra, thân là quan chỉ huy Lệ Hành làm sao có thể rút khỏi được? Anh không cho ai có cơ hội bác bỏ, cự tuyệt nói, "Không cần, anh sẽ chú ý là được." Thấy Hạ Nhã Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, anh trực tiếp dặn bác sĩ, "Phiền chị cho tôi chút thuốc là được. Cảm ơn!" Anh giơ tay lên sờ mặt của Hạ Hi, cố tình lấy giọng nói trêu chọc cô, "Không sao đâu, thân thể chồng em rất tốt."

Hạ Hi mím môi không hé răng, nhưng ánh mắt thì lại đang trách anh. Ý trách anh không biết tự thương thân mình, nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng bảo anh rút khỏi diễn tập. Ngoại trừ hiểu cho anh ra, lại càng phải ủng hộ anh nhiều hơn! Giống như chuyện Lệ Hành biết cô phải làm mồi nhử Trần Bưu vào bẫy, cho dù lo lắng nhưng anh cũng chỉ có thể ủng hộ và thông cảm cho cô.

Cho nên mới nói Hạ Hi và Lệ Hành vốn cùng là một loại người.

Đúng vậy hai người chỉ cần trao đổi ánh mắt, liếc nhau như đồng sự, Hạ Nhã Ngôn cũng chỉ biết cười nhẹ. Cảm thấy vẻ mặt trêu chọc bây giờ của Lệ Hành và một thân mặc quân trang nghiêm túc quả thật không hợp chút nào. Giống như bộ dáng không đứng đắn của Hách Nghĩa Thành vậy, hoàn toàn phá hủy đi hình tượng nghiêm túc của quân nhân.

Phát hiện thấy trong mắt Hạ Nhã Ngôn toàn ý cười, Lệ Hành xấu hổ cào cào tóc đầu đinh của anh, "Cái đó, chúng tôi đi lấy thuốc trước." Kỳ thật ban đầu anh vốn muốn giống như Hạ Hi gọi Hạ Nhã Ngôn một tiếng chị họ, nhưng lời nói đến miệng lại không nói ra được.

Xoay lưng tiêu sái, Lệ Hành nắm lấy tay Hạ Hi đi ra ngoài.

Hạ Hi bướng bỉnh không chịu, tự mình đi ra ngoài, vừa đi vừa trách.

Lệ Hành bật cười, dưới tình huống không tác động mạnh tới miệng vết thương, anh bá đạo ôm cô vào lòng, nói thầm, "Hình như cũng đã đến lúc nên tính toán nợ cũ rồi."

Mễ Kha thì bị liên lụy, Lệ Hành và Lão Hổ đều bị thương, những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra làm cho Hạ Hi rất mệt mỏi. Nghe vậy cô liền cúi đầu, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói một câu, "Có lẽ ông nội đã nói đúng, em không hợp làm cảnh sát." Tiếng nói bay đi, cô quay lưng lại, che đi hốc mắt đang đỏ của mình.

Lệ Hành đương nhiên không phải thật sự muốn trách cô, cho dù trong lòng đã hạ quyết tâm bất kể cô có đồng ý hay không thì cô cũng phải nghỉ, nhưng lại không muốn Hạ Hi vì việc này mà gánh áp lực và bóng ma. Vì thế, anh liền ôm vai cô, dịu dàng dùng bàn tay của mình lau đi nước mắt của cô, dùng giọng nói như dỗ trẻ con nói, "Không phải anh đã từng nói qua sao, ngoại trừ khuyết điểm ngang ngược của em ra, lại còn một điểm nữa là luôn tự mình ôm lấy sai lầm.

Lấy tình huống hôm nay mà nói, tổn thương đã được giảm xuống tới mức thấp nhất. Huống hồ bắt tội phạm, không phải nói bắt là có thể bắt được." Cúi người xuống lấy má thô ráp của mình cọ lên má cô, anh trêu cô, "Đổi một góc độ khác mà ngẫm lại, nếu không phải em, thì ai có thể làm phiền tới Tham mưu trưởng, bộ đội đặc chủng thời đại mới như anh chứ."

Hạ Hi vừa khóc vừa cười, dơ tay lên đánh anh một cái.

Đè bàn tay không an phận của cô lại, Lệ Hành nhẹ trách, "Kéo em đi xử lý vết thương trước đã."

Xà vào lòng của Lệ Hành, Hạ Hi khẽ gọi, " A Hành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!