Chương 42: (Vô Đề)

Thân là cảnh sát không phải nhận nhiệm vụ nằm vùng lần đầu, Hạ Hi biết rõ vào lúc này mà bắt cô rút khỏi hành động là vì muốn bảo vệ cô, nhưng việc thu lại súng và giả bộ thái quá này lại làm cho cô ít nhiều không thể tiếp nhận được. Hơn nữa trong tiềm thức cô cho rằng lần này nhiệm vụ thất bại và sự can thiệp của Tiêu Dận vào đêm đó là có liên quan, cho nên lại càng tự trách mình.

Lòng áy náy nên Hạ Hi nắm súng không buông, hơi chần chừ, cô vì mình mà tranh thủ chút, "Phó cục, có thể để cho tôi tham gia nhiệm vụ lần này hay không, tôi…"

Câu trả lời của Mục Nham không để lại đường lui, anh cực kỳ kiên quyết nói, "Bây giờ là thời điểm quan trọng, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là vây bắt Trần Bưu, xét thấy cô đã từng tiếp xúc với hắn, nên lần nghỉ này của cô cũng đã là được sắp xếp thỏa đáng."

Hạ Hi không để ý cố gắng tranh biện, "Cho dù có thể lừa gạt được nhất thời, thì tới lúc Trần Bưu sa lưới, thân phận của tôi cũng được công khai, nên tôi cảm thấy để cho tôi nghỉ lại không cần thiết cho mấy."

"Có quan trọng hay không thì không phải tự cô hay là tôi có thể quyết định." Mục Nham so với cô hiển nhiên là kiên trì hơn, ánh mắt khóa lên khuôn mặt lộ ra vài phần khí khái anh hùng của cô, anh cũng dịu giọng khuyên nhủ, "Trong cục có nhiều người vì an toàn của cô mà lo lắng, huống hồ án này cũng đã chuyển qua cho đội đặc công, mọi người trong đội cảnh sát hình sự bất quá cũng chỉ là giúp đỡ thôi."

Lấy tia hi vọng cuối cùng của mình ký thác vào Trác Nghiêu, Hạ Hi lấy ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía anh, "Đội trưởng!"

Trác Nghiêu đứng trước cửa sổ ngược ánh sáng, ánh sáng từ trên đầu anh chiếu xuống, lại chiếu bóng râm của cầm và mắt anh, im lặng vài giây, đáp án của anh cũng chỉ có ít ỏi năm chữ, "Nghe theo sắp xếp đi!"

Nói đến cùng, quyết định ở trong cục rất phù hợp với lý lẽ và quy tắc, nhiều lời cũng vô ích.

Hạ Hi rũ mắt xuống, lấy súng ra, tay để nó lên bàn hội nghị, xoay người rời đi.

Cho dù Hạ Hi đã cố gắng giấu đi, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn tiết lộ vài tia buồn, Trác Nghiêu theo bản năng gọi cô lại, "Hạ Hi!"

Tay vịn ở trên cửa, Hạ Hi dừng bước nhưng không có quay người lại.

Trác Nghiêu đi tới, đứng ở bên cạnh cô, trong lúc ánh mắt chạm ánh mắt nổi lên nước mắt của cô, anh hiếm khi dịu dàng an ủi, "Đừng nghĩ quá nhiều, đây chẳng qua chỉ là một quyết định bình thường."

Hạ Hi xoay mặt đi, bướng bỉnh nói, "Tôi hiểu rồi."

Giọng nói Trác Nghiêu có phần trầm tĩnh và bình ổn, anh chân thành nói, "Trong khoảng thời gian này, thần kinh của cô lúc nào cũng căng thật chặt, sắc mắt luôn không tốt, nhân cơ hội này mà điều chỉnh nghỉ ngơi một chút cho tốt." Bỗng dừng lại, giọng nói anh ngắn gọn có lực phun ra bốn chữ, "Chờ cô trở về!"

Cảm động vì sự cổ vũ và quan tâm của anh, Hạ Hi ổn định lại cảm xúc của mình, thoáng hiện nét cười, "Cảm ơn Đội trưởng."

Nhẹ nhàng vỗ vai cô, Trác Nghiêu nói, "Đi đi."

Hạ Hi gật đầu, xoay người cúi chào Mục Nham, liền đẩy cửa rời khỏi đó.

Ánh mắt dừng trên người Trác Nghiêu, Mục Nham cảm thấy giờ phút này vì lời nói bậy bạ của anh ta mà thất hồn lạc phách. Cào tóc, anh ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở. Trác Nghiêu nghe thấy thu mắt lại, xoay người nhanh chóng thu lại nỗi buồn.

Rời khỏi cảnh đội, Hạ Hi tâm tình đang xấu liền gọi điện cho Lệ Hành, nhưng anh đã tắt điện thoại, gọi tới điện thoại trong văn phòng của anh thì thư ký của anh bắt, vừa nghe giọng của cô, cậu sĩ quan trẻ tuổi cực kỳ lanh lợi nói, "Là chị dâu à, Tham mưu trưởng dẫn đội đi diễn tập ở sân huấn luyện rồi."

Suy xét đến Lệ Hành gần đây sẽ chỉ huy toàn bộ quân đoàn đi tham chiến, Hạ Hi liền từ bỏ đến đoàn 532 tìm anh kiếm biện pháp cho mình, ngược lại đi kiếm Hạ Hoành. Hạ Hoành còn chưa có tan ca, nên cô ngồi trong phòng khách chờ, Hạ Hi dựa vào ghế sofa ngẩn người, sau đó liền ngủ thiếp đi. Lúc Hạ Hoành trở về thì trời đã tối liền phát hiện con gái đang rụt người trên sofa. Ông nhíu mày, lấy chăn mỏng từ trong phòng ngủ ra phủ lên người cô.

Cho dù động tác của Hạ Hoành khá nhẹ, Hạ Hi vẫn bị đánh thức. Dụi mắt, cô như đứa bé lẩm bẩm, "Ba."

Sờ lên mái tóc mềm mại của con gái, Hạ Hoành hỏi, "Tại sao lại không gọi điện cho ba trước, đã ăn tối chưa?"

Cảm xúc tủi thân nhất thời dâng lên trong ngực, trong mắt Hạ Hi ngấn nước mắt, cô nhỏ giọng nói, "Con tạm thời bị đình chỉ công tác rồi…"

Thân là Cục trưởng của cục công an, nắm rõ tình hình công tác của Hạ Hi cũng không khó, trước đó Hạ Hoành cũng đã biết được. Vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của con gái, ông bình tĩnh dùng đạo lý khuyên con gái, "Chỉ là nghỉ phép thôi, có phải là đình chỉ công tác đâu, hai khái niệm này không giống nhau."

Tựa vào lòng Hạ Hoành, Hạ Hi hít hít lỗ mũi, "Thì cũng vậy thôi, dù sao thì súng lục cũng bị tịch thu rồi."

Bị giọng điệu trẻ con của cô làm bật cười, Hạ Hoành phê bình nói, "Con làm cảnh sát chỉ là vì muốn mang súng sao? Nếu không phải thì cần gì phải để tâm chuyện này chứ? Huống hồ đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên con tiếp nhận nhiệm vụ như thế này, con nên hiểu rõ đây chỉ là trình tự thông thường, vì muốn bảo vệ con, không nên bị tình cảm chi phối."

Hạ Hi dẩu môi, khi mở miệng thì giọng lại yếu ớt, "Con không có mà."

Biết con gái không ai bằng cha. Đối với đứa con gái mình nuôi từ nhỏ tới lớn này, sao Hạ Hoành lại không hiểu rõ được? Không muốn vạch trần thói miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo của cô, ông lấy bàn tay vuốt mái tóc rối bù vì vừa mới ngủ dậy của cô, lời nói sâu sa, nói rõ với cô, "Mục Nham đã gọi điện thoại nói chuyện với ba, đợt điều tra Trần Bưu lần này không ngừng có một hoặc hai vụ án giết người có liên quan với nhau, cái người đàn ông có biệt danh "Lão Quỷ" sau lưng hắn rất có khả năng liên hệ tới sòng bạc dưới lòng đất và buôn lậu ma túy, vượt xa phán đoán trước kia của chúng ta, giao lại cho đội đặc công đều là xuất phát từ lo lắng."

"Buôn lậu ma túy?" Hạ Hi bừng tỉnh, "Con đã nói rồi mà, nếu "Lão Quỷ" chỉ là nhân viên công chức nhàn hạ, hành tung của hắn hẳn sẽ không bí hiểm như vậy."

Sắc mặt Hạ Hi nghiêm trọng, "Cho nên mới phá bỏ đội, tuyệt đối không được để Trần Bưu trốn thoát. Nếu như lúc trước trong cục đối với hắn không có tác dụng, tất nhiên bây giờ cần thay đổi phương hướng, toàn lực vây bắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!