Chương 40: (Vô Đề)

Đêm hè, mưa rơi nhỏ giọt tí tách trên đất.

Giữa ánh sáng nhỏ yếu, có hai bóng dáng nhanh nhẹn né tia hồng ngoại và chạm đất dựa theo sự chỉ huy của Lệ Hành, xen lẫn vào các nhân viên cảnh sát im lặng bước vào Thiên Trì.

Ngay khi người cảnh sát cao gầy kia bắt đầu kiểm tra như thường lệ, Đội trưởng đội đặc công Cổ Lệ đã dẫn theo đội viên của mình là Quốc Giai Đồng tiến vào khu vực không phải là nhân viên cảnh sát thì không thể tiến vào ở Thiên Trì.

Nhanh chóng tuần tra hai gian phòng làm việc, và phòng máy mà cũng không thấy máy giám sát và điều khiển tia hồng ngoại, nên Cổ Lệ có chút gấp gáp. Mà máy radio vẫn luôn nằm trong trạng thái im lặng, không phát ra chút âm thanh nào.

Ngay khi Cổ Lệ chuẩn bị lấy tay ra hiệu cho Quốc Giai Đồng chia nhau ra hành động, thì trong tai nghe bỗng truyền tới giọng nói trầm thấp như sắt của Lệ Hành, anh nhắc nhở, "Không cần dồn hết sức tìm trong phòng Tiêu Dận, chú ý tới phòng nào mà không thu hút ánh mắt của mọi người đó, tôi sẽ tới sau!"

Mục Nham bàn giao xong, cũng chẳng hỏi tới hành động và hành tung của Lệ Hành, chỉ cần dựa theo sự chỉ huy của anh mà làm việc thôi. Vì thế, Cổ Lệ tuân theo kế hoạch bằng tiếng hít thở nặng nề coi như trả lời, tiếp tục dẫn Quốc Giai Đồng bước vào một phòng được coi như là nhà kho.

Trong bãi đậu xe dưới đất, toàn thân Lệ Hành là màu đen đang ngồi sau máy điều khiển nhìn thấy Tiêu Dận bước ra khỏi quán. Nhờ vào góc độ lần trước anh để ý, anh giống như khom lưng nhặt chìa khoá trên mất mà tránh tia hồng ngoại, lấy thân phận là khách bước vào Thiên Trì.

Trên hành lang, mặt mày nghiêm nghị và lạnh lùng của Lệ Hành đang cố gắng thả chậm bước chân, cẩn thận chú ý mỗi góc khuất ở xung quanh, sợ bị ai đó đứng trong bóng tối theo dõi. Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó, bước chân tăng nhanh tới hai bước, nhanh chóng bước lui vào trong toilet, cùng lúc đó vẻ mặt bình tĩnh gật đầu với nhân viên công tác vừa mới đi qua.

Vững vàng đến gần ở hướng cần được giải quyết ở trên mái nhà, Lệ Hành liền híp mắt. Một cái đèn treo nhỏ, thật ra đó chính là một cái camera xoay tròn, chuyển động ở trên không, nhìn góc rẽ ở cầu thang bên trái hành lang không sót thứ gì. Dừng lại đại khái gần một phút, Lệ Hành dựa vào đánh giá tìm được năm cái tủ đựng hồ sơ rỗng, đó chính là góc chết duy nhất ở nơi này. Thân hình chợt loé, anh liền chạy tới trước một gian phòng lộn xộn, dùng thời gian chưa tới hai giây thành thạo mở ổ khoá, lách mình đi vào bên trong.

Im lặng một lúc để suy nghĩ, Lệ Hành hít thở sâu, sau đó dùng tai nghe gọi Cổ Lệ, "Các người đã bị bại lộ, rút lui trong thời gian nhanh nhất có thể."

Cổ Lệ nghe vậy giật mình, không thể tin liếc mắt nhìn Quốc Giai Đồng, thân hình của anh liền nhanh chóng ẩn vào cửa phòng, hạ giọng nói, "Làm sao lại có thể như vậy? Chúng ta đã tránh được ít nhất hai cái máy theo dõi."

Lệ Hành không có thời gian nói cặn kẽ, lời nói ra rõ ràng có chút vội vàng, giọng anh trầm xuống nói, "Có chút ý tới cái đèn treo trên mái nhà tầng 5 không? Nếu không tránh được thì có nghĩa đã bị phát hiện rồi."

Cái đèn treo trên mái nhà có máy theo dõi sao? Chán nản vỗ trán, Cổ Lệ kích động quăng tai nghe.

Nghe được tiếng hít thở nặng nề từ tai nghe, Lệ Hành ra lệnh, "Rút, nhưng phải nghênh ngang và nhanh."

Không nghĩ tới hành động lần này lại kết thúc sớm như vậy, Cổ Lệ thấy rất tiếc. Nhưng anh lại chẳng còn lời nào để nói, khi đứng dậy lấy tai nghe lên, Quốc Giai Đồng vẫn chưa biết tại sao lại thất bại nói, "Đi thôi, chúng ta tự ở đây trốn cứ cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng người ta đã sớm theo dõi ra chúng ta, coi chúng ta như khỉ đang làm xiếc."

Đúng vậy, kỳ thật khi bọn họ vừa thoát khỏi bọn cảnh sát tuần tra, thì đã không tránh được việc bị theo dõi. Nói cách khác, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người ta khống chế. Cái này cũng là vì cảnh sát vừa vào cửa, di động của Tiêu Dận vang lên là có nguyên nhân. Chính bởi vì Thẩm Minh Tất đang theo dõi máy phát hiện ra được bọn họ, nên mới gọi điện thông báo cho Tiêu Dận biết.

Chẳng qua lúc ấy Tiêu Dận không có cách nào nghe được, mới làm trễ thời gian, để bọn họ tuỳ ý tra xét được hai gian phòng làm việc.

Vốn có nhiệm vụ mới mà tâm tình rất hăng hái bùng nổ nhưng giờ tim của Quốc Giai Đồng đã nguội lạnh, anh tức giận mắng, lấy chân đạp cửa phòng văng ra, dựa theo lời nói của Lệ Hành nghênh ngang đi trên hành lang.

Ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Dận, mặt mày âm trầm đi tới.

Lặng lẽ quan sát Cổ Lệ ở đối diện, giọng nói của Tiêu Dận lạnh xuống, "Không biết hai vị tới nơi này muốn làm cái gì?"

Cổ Lệ đè xuống tức giận, nói lung tung, "Kiểm tra theo lệ thôi, bỗng nhiên nghĩ muốn đi toilet, nhưng lại không tìm được."

"Là vậy sao?" Tiêu Dận cười lạnh, không cứng không mềm trả lời, "Nhớ kỹ, tốt nhất đừng có chạy loạn ở chỗ này, nếu có nguy hiểm Tiêu Dận tôi đây thật sự gánh không nổi đâu."

Cổ Lệ nghe mà tim như bị thứ gì đâm vào, cực kỳ khó chịu, anh lấy cứng đối cứng nói lại, "Nghe lời này của Tổng giám đốc Tiêu thì Thiên Trì này chính là đầm rồng hang hổ rồi. Nhưng cũng không cần phải lo lắng, thân là cảnh sát, chúng tôi cũng biết một ít công phu."

Giơ tay ngăn Thẩm Minh Tất muốn bước lên, trên mặt Tiêu Dận mang theo ý cười, ánh mắt âm u lạnh lẽo, "Xem ra sự quan tâm của tôi là dư thừa rồi. Nhưng cũng cần phải nhắc nhở hai vị một câu, hôm nay Thiên Trì của tôi cũng không phải là vườn bách thú, nên không cần người tham quan."

Dù cho đã bị bại lộ, Cổ Lệ cũng chẳng nói vòng vo, anh trực tiếp nói, "Quả thật hôm nay anh em chúng tôi chưa có điều tra được gì, cũng là vì thấy bảo an ở Thiên Trì cũng quá chặt chẽ nên cũng thấy tò mò tại sao lại như vậy. Không biết Tổng giám đốc Tiêu có ý muốn giải thích một chút không, tại sao lại ẩn giấu mấy cái camera bí ẩn như vậy? Bộ anh không thấy có phần hơi quá sao?"

"Hơi quá?" Đáy mắt âm u di chuyển, Tiêu Dận cười lạnh, lấy câu tối nghĩa trả lời, "Vậy thì xin mời anh cảnh sát này hãy cho tôi biết cái tiêu chuẩn 'bình thường' là như thế nào để tôi còn cân nhắc lại."

Quả thật chưa từng có quy định một nơi ăn chơi giải trí như Thiên Trì lại có tiêu chuẩn về trang thiết bị theo dõi, nên Cổ Lệ á khẩu chẳng nói được gì.

Trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười châm chọc, Tiêu Dận hạ lệnh đuổi khách, "Tiễn khách đi Minh Tất, để tránh hai vị lại lạc đường."

Sắc mặt Thẩm Minh Tất trầm xuống phun ra một chữ, "Mời!"

Mím môi, Cổ Lệ và Quốc Giai Đồng cùng lướt qua Tiêu Dận, rời khỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!