Cửa thuỷ tinh nặng của quán bar đã bị phong toả, chỉ có vào chứ không có ra.
"Nam trái nữ phải, đứng cho đàng hoàng." Một cảnh sát cao gầy có bộ dáng như đang làm việc chung, anh lạnh giọng quát, "Toàn bộ lấy chứng minh thư ra!" Mà vài nhân viên cảnh sát ở bên cạnh đã bắt đầu tiến lên, bắt đầu kiểm tra từng tấm chứng minh thư của từng người ở đây, bao gồm cả Trác Nghiêu và Hạ Hi đang trộn lẫn trong đó.
Xem ra thật sự là kiểm tra theo lệ thường. Tiêu Dận đứng không nhúc nhích. Lần này điện thoại ở trong túi quần của anh cũng đang rung lên. Ngay khi anh đang suy tính làm sao để nghe máy, nhân viên cảnh sát cao gầy kia bỗng nhiên kêu to, "Mễ Kha?"
Hạ Hi suýt chút nữa là tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhân viên cảnh kia lại đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén khoá chặt cô.
Thấy thế tim Tiêu Dận đạp mạnh không ngừng, còn có người vừa bị kiểm tra sau đó là Trác Nghiêu.
Nhân viên cảnh sát cao gầy kia nhìn chằm chằm Hạ Hi vài giây, lạnh lùng mở miệng, "Cô, qua đây!"
Hạ Hi thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, đầu nhìn hướng anh cảnh sát kia đưa ra dấu chấm hỏi to đùng, cô giơ tay chỉ mình, "Tôi?"
Sắc mắt của anh cảnh sát cao gầy kia có phần trầm xuống, hỏi ngược lại, "Không phải cô tên là Mễ Kha sao?"
Vẻ mặt Hạ Hi bình tĩnh lại, "Tôi tên là Mễ Kha, có chuyện gì sao?"
Vừa dứt lời, đổi lại là Hạ Hi đang đứng trước mặt nhân viên cảnh sát kia phải hả to miệng kinh ngạc khi phát hiện đứng trước mặt mình còn có một cô gái, mặt trắng nõn đang mở to mắt nhìn về phía Hạ Hi.
Không phải khoé như vậy chứ? Bây giờ Hạ Hi đã có điểm hiểu rõ rồi.
Thấy Hạ Hi không có ý muốn qua đây, nhân viên cảnh sát kia có phần nhịn không được, "Ngơ ngác cái gì đó, kêu cô qua đây cô không nghe thấy à."
Nhanh chóng giấu đi ánh mắt trao đổi với Trác Nghiêu, dưới sự đồng ý của anh, Hạ Hi nâng bước đi tới trước mặt nhân viên cảnh sát cao gầy kia.
Nhân viên cảnh sát cao gầy kia ra lệnh, "Lấy chứng minh thư của cô ra đây."
Hạ Hi làm theo, đưa chứng minh thư của mình tới. Nhân viên cảnh sát đó nhận lấy, cùng so sánh với cái chưng minh thư đang có ở trong tay.
Tỉ mỉ tìm ra chút đầu mối hồi lâu, rồi lấy ánh mắt tò mò nhìn khuôn mặt quyến rũ với cặp mắt to tròng của Hạ Hi, vẻ mặt của người cảnh sát cao gầy nhìn Hạ Hi có phần hơi trầm mặc. Sau đó anh lấy hai cái chứng minh thư đưa cho thuộc hạ rồi ra lệnh, "Mang tấm chứng minh thư này cùng hai người bọn họ đi!"
Khuôn mặt trẻ con của Hạ Hi không bình tĩnh được vội vàng hỏi, "Tại sao?"
Người nhân viên cảnh sát cao gầy đó tức giận, "Tại sao? Đây là câu tôi nên hỏi các người đó! Dẫn đi!"
Lấy tư cách là người phụ trách của Thiên Trì, Tiêu Dận muốn tiến lên ngăn người cảnh sát muốn dẫn Hạ Hi đi, nhưng khi anh nghĩ lại, dù sao Hạ Hi cũng là cảnh sát, đi tới đồn công an thì cũng như đang đi về nhà mình, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì. Nhìn lại Trác Nghiêu, vẻ mặt có chút nặng nề, trong mắt có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn không có hành động gì. Cho nên Tiêu Dận cũng không nói gì.
Nhưng mà Tiêu Dận và Trác Nghiêu không có hành động không có nghĩa là người bạn của cô gái có khuôn mặt trẻ con và đôi mắt to kia cũng không có hành động. Khi người nhân viên cảnh sát kia đang ra lệnh cho cấp dưới của mình, có một cô gái có vốc dáng cao gầy bước lên, kéo cô gái có khuôn mặt trẻ con ra phía sau mình, bất mãn chất vấn, "Không phải cô ấy đã đưa chứng minh thư rồi sao? Sao còn bắt cô ấy đi?"
Cô gái vốn có thân hình cao đã chiếm ưu thế, thêm dưới chân lại đi giày cao gót, càng cao gầy hơn. Người nhân viên cảnh sát nghiêng đầu, liếc nhìn cô ấy, hơi cáu, "Ở đâu mà lắm câu hỏi vì sao thế? Mời các cô trở về chỗ ngồi có được hay không? Hai cô Mễ!"
Ba chữ cuối cùng bị anh cắn rất nặng. Thông minh như Hạ Hi đã phát hiện ra đầu mối. Để trách tình trạng càng nói càng không tốt, cô trách móc nói, "Nơi này quá ồn, có gì hiểu lầm thì tới đồn công an nói sẽ rõ, chúng ta nên hợp tác một chút đi có đúng hay không?" Người cô nói chính là cô gái cao gầy kia, nhưng ánh mắt thì đang hỏi khuôn mặt trẻ con kia, cô cảm thấy người có khuôn mặt trẻ con thì nên là người dễ nói chuyện.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con kia quả nhiên hiểu ý, túm lấy tay người đẹp cao gầy kia, thấp giọng nói, "Thôi đi chị, dù sao chúng ta cũng ăn no rồi, nên đi thôi." Thấy cô gái cao gầy trừng mắt nhìn cô ấy, cô gái có khuôn mặt trẻ con kia liền rụt cổ lại, cười hì hì nói, "Được rồi, đi thôi, dù sao chúng ta cũng có người, không cần sợ."
Thoáng qua một nụ cười cảm kích, Hạ Hi nói, "Không sao, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, giải thích rõ ràng thì sẽ tốt thôi." Thấy người đẹp cao gầy không muốn nói thêm gì nữa, cô nhẹ thở ra, sau đó quay đầu nhìn Trác Nghiêu một cái. Trác Nghiêu gật đầu, lúc hơn hai mươi cảnh sát đi ra khỏi quán bar, anh liền lập tức gọi điện cho Mục Nham.
Trên xe cảnh sát, cô gái có khuôn mặt trẻ con mở to ánh mắt linh động đánh giá Hạ Hi, nhỏ giọng hỏi, "Cô có biết đang xảy ra chuyện gì hay không?"
Thật sự là một cô gái thông minh và hài hước. Hạ Hi cong môi, hỏi ngược lại, "Không biết tôi có thể hỏi tên cô là gì hay không?"
Nghiêng đầu qua, cô gái có khuôn mặt trẻ con sảng khoái trả lời, "Mễ Kha!"
Thì ra là miệng quạ của cô đoán đúng thật? Quả nhiên đen lại càng thêm đen!
Thế giới này lại có chuyện người nằm vùng lại vô tình gặp được người mình dùng tên!
Hạ Hi vỗ trán, trong lòng lại mắng người lấy thân phận Mễ Kha đưa cho cô một trăm lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!