Một câu nói không có thiện ý làm cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên đông lạnh, khắp nơi yên tĩnh
Một lát sau, dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Hi thu liễm lại vẻ cường hãn, xoay người cười yếu ớt
"Không có việc gì, không phải cướp cô dâu, hôn lễ cứ tiếp tục đi" Sau đó xoay người nói với Hạ Hoằng Huân "Anh, em đi toilet"
Thấy anh gật đầu cô cũng lướt qua Lệ Hành
Nhìn cô nhẹ nhàng thanh thản lại hờ hững, Lệ Hành rũ mắt xuống
Hạ Nhã Ngôn nghe tiếng dộng cũng chạy đến đây, cô là bác sĩ bệnh viện lục quân , cô phát hiện Hạ Hi có chỗ không thích hợp, nên lặng lẽ túm lấy vạt áo của Hạ lão ca, cô thấp giọng nói gì đó rồi bước nhanh vội vàng đi theo. Rồi nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hoằng Huân đột nhiên trầm xuống
Các khách mời đương nhiên sẽ không biết nguyên nhân nha đầu nhà họ Hạ đánh nhau với người khác, từ đầu đến cuối, bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người, trước bản lĩnh linh hoạt của hai cô gái, quên mất việc thì thầm, nói nhỏ, thậm chí người nhà Hạ gia cũng không rõ nguyên do. Nhưng giờ khắc này cũng không phải thời gian để đi hỏi lý do, người quật cường như Hạ Hi sẽ không nói rõ nguyên nhân
Trước khi nghi thức hôn lễ được tiến hành, Hạ Hi lại xuất hiện ở sảnh bữa tiệc lần nữa, đi qua phía sau Hạ Tri Dư, cô điềm nhiên như không trở lại bên cạnh Hạ Hành, dường như vẫn không chú ý Lệ Hành đã ngồi vào bàn bên cách cô chưa tới hai thước, vẫn không ngừng nhìn cô
Hạ Hành di chuyển tầm mắt nhìn xuống bắp chân của cô, trong mắt ngoại trừ tia lo lắng không phải không có ý trách cứ, đang muốn mở miệng, thì đã nghe Hạ Chính Tùng đau lòng khẽ trách mắng
"Lớn như vậy còn không biết kiềm chế tính tình của mình, bị thương ở đùi còn chưa lành, không biết chú ý một chút sao?. Nếu như xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm sao bây giờ?"
"Chị Nhã Ngôn đã kiểm qua qua giúp cháu, không có chuyện gì đâu ạ"
Sau khi tỉnh táo lại, Hạ Hi biết mình không nên làm náo loạn trong hôn lễ như thế, hơn nữa không muốn để người khác biết mâu thuẫn của cô và Hạ Tri Dư, nên đã chủ động giải thích
"Tối hôm qua chính cô ta đã đâm vào đuôi xe của cháu, hôm nay nhìn thấy cô ta nên cháu mới tức giận ra tay, cháu không biết cô ấy là em họ của anh Dạ, cháu xin lỗi ông nội"
Anh Dạ trong miệng của Hạ Hi chính là đại đội trưởng của đại đội đặc biệt, mà cha của Dạ Diệc còn là cấp dưới của ông cụ Hạ, cô cũng biết giao ít nhiều về giao tình của các bâc trưởng bối, nhưng Hạ Tri Dư là em họ của Dạ Diệc, lúc nãy Hạ Nhã Ngôn nói cô mới biết
Nhắc đến Hạ Tri Dư thì mày kiếm của Hạ Chính Tùng nhăn lại
"Hôm nay cũng là lần đầu tiên ông gặp con bé đó, trước đây cũng nghe chú Dạ của con nhắc đến, chú ấy nói là, tính tình của con bé được cưng chiều rồi sinh ra bướng bỉnh, cao ngạo, cho nên chú đưa đi nhập ngũ để rèn luyện tính tình lại"
Hạ Nhã Ngôn hừ lạnh "Có rèn luyện cũng không thấy giảm bớt tí nào"
Biết cô nhìn thấy Hạ Tri Dư động thủ trước nên cô nói "Là em kích thích cô ta"
Tính tình của cháu gái nhà mình như thế nào , ông còn không biết sao, vì thế ông nói "Cháu cũng nên kiềm chế tính tình của mình đi, như vậy làm sao thích hợp vào đội cảnh sát hình sự?"
Hạ Nhã Ngôn nghe vậy thì vội vã nói
"Nhưng Mục Nham lại không nghĩ như vậy a, cháu nghe anh cháu nói, đánh giá của anh ta về Hạ Hi là Gặp biến không sợ hãi, thật không biết em ấy dùng cách gì mà không sợ hãi"
Giương mắt nhìn về phía Mục Nham, sắc mặt của Hạ Chính Tùng ngưng trọng nói "Lát nữa ông sẽ tìm anh ta nói chuyện"
Hạ Nhã Ngôn thấy thế lại thêm mắm thêm muối nói "Lúc này ông tìm anh ta nói chuyện ạ?. Cháu nói ông, lúc trước ông không nên đồng ý cho em ấy ghi danh vào trường cảnh sát, bây giờ tốt rồi, có chút bản lĩnh rồi, tức giận lên thì đập bàn đập ghế, ngay cả xã hội đen cũng không theo kịp…"
Hạ Hi hừ một tiếng, ngăn cản cô ấy tiếp tục nói "Chị đừng gây thêm phiền phức được không chị họ, chị nói cứ như em là đứa ko có đầu óc, tứ chi phát triển vậy, em cũng có nguyên tắc của mình, chị đừng quên lần đó nếu không phải em rat ay chị đã bị người ta bắt nạt rồi. Cho nên trong những tình huống nhất định, có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề"
Vì muốn chuyển đề tài nên cô nhìn xung quanh nói "Vì sao còn chưa dọn thức ăn lên a, kết hôn thật phiền phức, bận rộn đến nỗi, em cũng đói bụng…"
Hạ Nhã Ngôn không còn gì để nói cô, vừa gõ trán của cô vừa nói "Em mãi mãi chỉ biết ăn thôi"
Một câu nói đùa lơ đãng đã hóa giải được sương mù của tranh chấp đánh nhau, từ trước đến nay, đối với những bất hòa của thế hệ sau, người nhà họ Hạ cũng không đào gốc bới rễ tìm nguyên nhân làm gì, cho nên cũng tin lời Hạ Hi nói, nghĩ rằng cô với Hạ Tri Dư vì tai nạn xe cộ cho nên mới dẫn đến không vui
Sau khi bữa tiệc kết hôn của Hạ Hoằng Huân và Mục Khả kết thúc, Hạ Hi giống như người không có việc gì thay anh họ tiếp đãi khách khứa, bận cho đến lúc gần tối thì mới chào tạm biệt với người nhà và rời khỏi trước. Cô từ chối yêu cầu của Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hi tự mình đến bệnh viện xử lý vết thương ở đùi
Nhìn miệng vết thương của cô, sắc mặt bác sĩ thật không tốt, vừa tiếp tục động tác trên tay vừa vặn hỏi "Tại sao lại biến thành như vậy?. Bộ cô không muốn giữ lại chân nữa à?"
Trên trán tiết ra mồ hôi, đau đớn đến mức làm cho Hạ Hi nghiến răng "Không có chuyện gì lớn, trong vòng một tuần có thể khỏi không bác sĩ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!