Chương 27: (Vô Đề)

Trăng lưỡi liềm chiếu xuống từ phía tây, Hạ Hi và Lệ Hành cùng nhau tản bộ bên hồ cá. Ánh trăng nhu hoà chiếu trên mặt đất, bọn họ nắm tay nhau dạo bước bên bờ hồ. Trận gió nhẹ thổi qua, tóc dài của Hạ Hi nhẹ phất qua mặt của Lệ Hành, ngoài ôn nhu, còn khiến cho lòng người say mê.

Yên tĩnh bị Hạ Hi phá vỡ, quay mặt nghiêng đầu nhìn Lệ Hành, cô nháy đôi mắt đen láy nói, "Nói cho em nghe một chút chuyện khi anh làm lính đặc chủng đi."

Kỳ thật Lệ Hành cũng có tâm tình như vậy. Hai bên đã bỏ lỡ mất sáu năm, cô đi học lại cực khổ như thế nào, cô thi vào trường cảnh sát sau bốn năm huấn luyện cực khổ ra sao, cùng với từng chút một trong sinh hoạt thường ngày của cô, Lệ Hành thật sự rất muốn biết.

Nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhàng như nước của cô, trí nhớ của Lệ Hành dường như bị kéo về đoạn thời gian sinh hoạt như địa ngục kia.

Thông qua tầng tầng tuyển lựa, nhóm của Lệ Hành có 465 chiến sĩ ngồi lên quân xa(xe quân đội) được che bằng vải, hoàn toàn không biết tình trạng và tình huống bên ngoài có gì, ở trên đường lên núi xóc nảy, cuối cùng sau mười hai tiếng đồng hồ cũng tới trại huấn luyện. Mãi cho tới giờ là sáu năm mà Lệ Hành cũng không biết nơi đó. Điều duy nhất mà anh biết là trại huấn luyện nằm ở giữa rừng núi hoang vắng.

Nếu như không tới gần, nó nguỵ trang tốt đến mức người ta khó lòng mà phát hiện đó là trại lính.

Trong thời gia ba tháng tập huấn, anh không có tên, không có quân hàm, chỉ có số hiệu. Mỗi ngày để đầu trọc cùng với các chiến hữu càng không ngừng tập chạy, mang nặng chạy ít nhất cũng phải hai mươi km. Ban đêm nằm ở trên giường, toàn thân chua xót đau đớn, mệt đến mức ngủ không yên, hơn nữa cơm cũng không được ăn đúng giờ. Có khi thậm chí còn không được ăn. Huấn luyện với cường độ cao làm cho các chiến hữu đi cùng xe với anh, sau khi kết thúc đợt đầu tiên đã bị đào thải 142 người.

Mặc dù như thế, so 12 tiếng đồng hồ chạy việt dã từ năm đến mười km sau đó, huấn luyện như ban đầu vẫn như cũ không thể dùng từ nhân từ để hình dung.

Huấn luyện kế tiếp càng ngày càng nghiêm khắc, ban đêm không ngừng liên tục tập hợp gấp, thêm phòng có báo động thảm thiết với cột nước cao thế 'thử thách', từng lượng lớn các chiến hữu bắt đầu rớt lại phía sau. Nhất là khi trận huấn luyện thứ ba bắt đầu tiến hành từng binh sĩ muốn trong thời gian quy định bò qua lưới sắt cao bốn mươi centimet. Lệ Hành còn nhớ mình đã phải úp mặt vào bùn ở trên đất, vừa bò nhanh về phía trước vừa bị huấn luyện viên dùng gậy gõ vào mũ sắt, hình dáng rất nhếch nhác, nhịn không được mà nở nụ cười.

"Ai cho cậu ngẩng đầu? Chú ý động tác! Bò về trước! Nhanh một chút!' Tiếng chửi mắng của huấn luyện viên vẫn còn văng vẳng bên tai. Mà khoảng thời gian tàn khốc đó, lúc đó xem ra huấn luyện như vậy là đã rất tốt bụng rồi, nhưng vô luận như thế nào thì tất cả cũng đã qua.

Liên tục huấn luyện thể năng trong vài tuần, thân thể được rèn luyện hàng ngày của Lệ Hành nhanh chóng được nâng cao, nhưng các chiến hữu ở bên cạnh lại càng không ngừng giảm đi. Mãi cho đến sau khi hoàn thành hạng mục tập huấn, sau khi liên tục chạy bốn ngày bốn đêm, huấn luyện viên tuyên bố, "Huấn luyện kết thúc." Khi đó thân thể của Lệ Hành đã đạt tới ranh giới kiệt sức, trong nháy mắt anh ngồi phịch trên vũng bùn, ngủ thiếp đi... sau khi tỉnh lại mới phát hiện, chiến hữu ở bên cạnh chỉ còn lại 11 người.

Sau hai ngày nghĩ ngơi và hồi phục, dưới lá cờ tung bay trong gió, một cái băng tay TZ được đeo lên cánh tay của Lệ Hành. Cái dấu hiệu kia là vinh dự cao nhất dành cho binh lính của bộ đội đặc chủng. Nhưng mà muốn thành một cái tên đủ tư cách của bộ đội đặc chủng, tất cả cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Sau khi rời khỏi trại huấn luyện, Lệ Hành được phân tới đội trinh sát đặc chủng ở thành phố X, được bổ sung vào để thế cho lính đặc chủng được giải ngũ vào năm đó. Tất nhiên huấn luyện khi đó vẫn chưa khổ như đối với chuyện của Hạ Hi nhưng Lệ Hành không đề cập tới, anh chỉ bâng quơ nói, "Cùng với cường độ anh huấn luyện binh lính như bây giờ cũng không khác nhau lắm."

Hạ Hi cũng không vạch trần anh, nhớ đến cô rất muốn sờ vào 'kiểu tóc' như hoà thượng của anh, sẳn giọng nói, "Cẩn thận không em bắt anh tập chạy đấy, anh thế mà giờ trở thành tham mưu rồi."

"Mới vừa đeo băng tay TZ lên thì anh lại giống như là đứa nhỏ biến trở thành trâu bò, có cái loại cảm giác gan dạ 'thế giới này bỏ mình thì còn ai'. Về sau cùng đánh mấy lần với các lính già lão luyện thì tính tình mới ổn định." Lệ Hành xấu hổ cười, từ trong túi của bộ quân phục lấy ra cái hộp nhung, mở ra thì thấy ở bên trong có cái dây chuyền viên đạn xinh xắn, "Đây là viên đạn ở trong cây súng trước đây của anh, đã được làm từ quả cân ở trong kho quân giới.

Về sau lại được mài giũa nhỏ lại, sau đó xỏ vào sợi dây xích, mang theo." Chưa từng tặng đồ gì cho cô, vốn tưởng rằng sợ dây này sẽ không có cơ hội đưa. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không nhịn được, sau khi được gọi về thành phố A, Lệ Hành đã đi làm nó thành dây chuyền. Mà cái dây chuyền đặc biệt này là vật tuỳ thân mang theo đã mấy tháng nay.

Rốt cuộc Hạ Hi biết vì để đảm bảo đánh lén chính xác, lúc Lệ Hành làm nhiệm vụ thì đã mài viên đạn nhỏ lại. Tưởng tượng anh cúi đầu, chuyên chú dùng cây giũa nhỏ mài viên đạn nhỏ xinh xắn này từng chút một, cô vì có thể nhận phần thâm tình nặng của anh mà cảm động đến muốn khóc.

Vuốt ve sợi dây chuyền ở cổ, trong đôi mắt trong veo như lưu ly của Hạ Hi dâng lên một trận sương mù, cô nói, "Nói cho em biết làm sao anh lại bị thương? Còn có khi anh bị thương, làm sao lại nhớ rõ em?"

Không muốn cho cô biết và thừa nhận quá nhiều, Lệ Hành yếu ớt nhìn Hạ Hi, trong đáy mắt thâm thuý cuồn cuộn chân thành và dịu dàng, anh tránh nặng tìm nhẹ trêu chọc nói, "Nhớ rõ em bắt nạt anh như thế nào." Vuốt ve khuôn mặt cô, anh cưng chiều nói, "Loại chú lừa con lì lợm thì chỉ có thể bị sờ lông thôi có đúng không?" ( đoạn này mình không hiểu gì cả)

Hạ Hi lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt giờ phút này của Lệ Hành rất yên tĩnh, khiến cho người nhìn qua anh có cảm giác bí hiểm đến mê người, cô theo bản năng gọi, "A Hành..." Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, và dịu dàng rất quen thuộc như ỷ lại.

"Ừ?" Lệ Hành nhìn cô thật sâu, anh nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy tình cảm dịu dàng. Vì thế anh cũng không hề chần chừ ôm người cô dựa vào thân cây, cúi người xuống hôn.

Vươn cổ tay trắng nõn ôm lấy cổ của Lệ Hành, Hạ Hi nhắm mắt lại nhận lấy cái hôn của anh, thân thể yếu ớt không xương lại càng không ngừng không khống chế mà kề sát vào lòng anh.

Bàn tay mang theo chút vết chai của Lệ Hành lưu luyến không thôi trên má của Hạ Hi, theo nụ hôn đi xuống cần cổ trắng nõn mịn màng. Khi máu trong người nhẹ nhàng chảy càng ngày càng kích động mãnh liệt, anh thở dài một tiếng, dùng chút sức lực, tay anh dừng lại nặng nề vuốt ve eo cô, cảm giác trong miệng ẩm ướt và mềm mại tuỳ ý từ từ mở răng môi ra cùng diễn trò, trăn trở và triền miên, rất không hợp với khí chất bên trong của Lệ Hành.

Nụ hôn của anh rất bá đạo không cho một tia cự tuyệt, gần như là càn rỡ...

Hô hấp bị nuốt gần hết, Hạ Hi có chút hít thở không thông mà xuất hiện ảo giác, vô lực dựa vào lòng anh. Cô khẽ mở môi đáp lại nhiệt tình của anh, an ủi sự vội vàng của anh... Dưới ánh sáng của trăng, giữa những bóng cây, bóng dáng ôm nhau như ẩn như hiện, màu sắc và không khí kiều diễm đều lộ ra vài phần dinh dính.

Tình cảm mãnh liệt vừa hôn vừa giằng co thật lâu, mãi cho đến khi Hạ Hi gần như không thể khống chế hô hấp, Lệ Hành mới nhẹ buông cô ra, ngược lại miệng anh lại hôn lên mũi cô, sau đó môi lưỡi lại như gần như xa kề bên má cô, tham lam và mê muội hưởng thụ hơn nửa ngày.

Nhìn mặt cô càng ngày càng lộ vẻ sâu sắc, giọng nói của Lệ Hành có vài phần trầm thấp, giữa giọng khàn mang theo một tia kiềm chế, tình triều ngầm cuồn cuộn, "Đợi một ngày nào đó chúng ta sẽ làm chút chuyện mờ ám ở trong góc tối khuất như bây giờ."

Giữa không khí ngọt ngào lộ ra vài phần lãng mạn cứ như vậy bị phá huỷ. Hạ Hi đỏ mặt đẩy anh ra, "Bộ đội đặc chủng cũng không thể quản anh tốt được, càng học càng hư."

Lệ Hành cười, đến gần tai cô xấu xa nói, "Không có biện pháp, thấy em anh liền khống chế không được nghĩ muốn..."

Mặt Hạ Hi nóng lên, dơ tay đánh anh, "Giữ khoảng cách đi, bị binh sĩ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của Tham mưu trưởng Lệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!