Chương 23: (Vô Đề)

Đều nói phụ nữ trong tình yêu luôn rất xinh đẹp. Những lời này quả thật đã để cho Hạ Hi nghiệm chứng rồi. Cô vốn là một người rất xinh đẹp, nhưng hôm nay cô cùng với người yêu sáu năm trước hợp lại với nhau, tâm tình sẽ như ánh mặt trời tất nhiên không nói thì cũng biết. Cho dù nhất thời vẫn còn chưa bước vài trạng thái đó, nhưng vẫn như cũ không thể nào che được tâm tình mình đang nhảy nhót.

Cho nên mặc dù vẫn chưa thông báo cho toàn thế giới, nhưng cũng đã bị đồng nghiệp ở trong đội cảnh sát hình sự phát hiện ra đầu mối.

Cảm thấy vẻ mặt hồng hào của cô rất khác xưa, Lão Hổ liền chọt chọt cánh tay của Tiếu Phong, như tên trộm nói, "Hôm nay Tiểu Hạ làm sao vậy, từ sáng tới giờ khoé miệng cứ vểnh lên, tôi lo đến tối môi cô ấy sẽ không trở lại bình thường được."

Nghiêng người nhìn Hạ Hi đang cúi đầu xem văn kiện, Tiếu Phong cười nói, "Cậu khỏi cần nói, hôm nay cô ấy trông rất đặc biệt vui vẻ." Cánh tay để lên ghế dựa, anh trêu chọc, "Hạ Hi, có chuyện gì vui thì chia sẻ với mọi người một chút, đừng có lén vui một mình như thế."

Nhìn đi, không phải chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện. Cái này chính là nói tính nhiều chuyện, ai mà chẳng có. Có khi đàn ông còn sâu hơn. Đặc biệt bên trong đội cảnh sát hình sự ai cũng đều là đại lão gia, khi có một cô gái độc thân xinh đẹp trong đội, không phải cô là tâm điểm thì còn là ai chứ, không nhiều chuyện về đời tư của cô thì còn niềm vui gì đáng nói nữa sao?

Tiếu Phong vừa mới mở miệng, những cảnh sát trong phòng nhao nhao nhìn qua.

Hạ Hi hả một tiếng, thấy các đồng nghiệp nhìn chằm chằm mình thì mặt liền đỏ lên, nhưng lại làm ra vẻ vô cùng trầm lắng cãi lại, "Làm gì có chuyện gì, tôi đang đọc vụ án, đọc vụ án thôi."

"Vụ án?" Lão Hổ nghe được tin tốt liền tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn văn kiện ở trên bàn của Hạ Hi, "Tôi thấy cô đọc vụ án này cũng rất vui vẻ nha..."

"Trời ạ..." Hạ Hi đẩy anh một cái, nhanh chóng ôm văn kiện vào trong ngực, "Làm sao anh lại như đứa trẻ không hiểu chuyện vậy, đồ phá phách!"

Lão Hổ đã nhìn thấy văn kiện ở trên bàn rồi, liền quay đầu tuyên bố với các đồng nghiệp, "Xem vụ án giết người mà cư nhiên có thể vui vẻ như vậy, cô có phải là con gái nữa không vậy?"

"Anh dám hoài nghi giới tính của tôi! Hạ Hi lấy văn kiện đánh anh.

Trần Đại Bằng thấy thế trêu ghẹo nói, "Mùa xuân đến rồi, Hạ Hi đang yêu đấy."

Lão Hổ vừa trốn Hạ Hi vừa mắng, "Cậu có bị bệnh không vậy, mùa thu còn chưa tới mà cậu lại nói mùa xuân đến rồi." Sau đó quay mặt nghiêm túc hỏi Hạ Hi, "Hẳn sẽ không xui như vậy bị miệng quạ của cậu ta nói trúng chứ?"

Trần Đại Bằng nói lời tổn thương anh tiếp, "Cậu khẩn trương như vậy làm gì, hẳn sẽ không thật sự để ý Hạ Hi đấy chứ? Mà nói nếu như là thật thì cũng mau rút lui đi, đừng ném mọi người trong đội hình sự..."

"Muốn làm tôi mất mặt sao? Có biết cái gì kêu là 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' không? Có biết 'Nước phù sa không chảy vào ruộng ngoài' không, nhìn xung quanh đội chúng ta cũng chỉ có một bông hoa này, chẳng lẽ còn để cho cô ấy lưu lạc ở bên ngoài sao? Chúng ta cũng quá thất bại rồi đấy!" Lấy tay sửa lại tóc, Lão Hổ làm vẻ mặt khinh thường, "Thôi, nói với các người cũng chẳng hiểu, nói chuyện với những người quá quê màu thì cũng không nên nói những đề tài có chiều sâu như vậy."

Cuối cùng nói tóm lại một câu phê bình, "Không có văn hoá, thật đáng sợ."

Chu Định Viễn đang chuyên tâm làm việc ở bên cạnh mở miệng nói, "Cho dù không chảy ruộng ngoài thì cũng không tới phiên cậu. Mau đi làm việc đi, đợi lát nữa còn phải báo cáo và phân tích vụ án đấy. Hạ Hi, tình hình của Trần Bưu đã nghe ngóng được tới đâu rồi?"

Hạ Hi trả lời, "Đều đã thu thập đầy đủ rồi."

Chu Định Viễn dặn, "Cẩn thận một chút, đừng bỏ rơi những chi tiết nào. Đó là người không thể có chút sơ xuất nào."

Lão Hổ khó hiểu hỏi, "Tại sao lại để Tiểu Hạ điều tra triệt để tình hình của Trần Bưu? Không lẽ thật sự muốn sử dụng mỹ nhân kế? Trần Bưu không phải người mà là cầm thú đấy."

Chu Định Viễn nhíu mày, "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

Lão Hổ cúi xuống nói nhỏ vào lỗ tai Hạ Hi, "Tôi mặc kệ, thế nào cũng bị chọc, mệt!"

Hạ Hi cho anh một ánh mắt cảm ơn, ngồi xuống tiếp tục nhìn vào văn kiện. Mới lật được hai trang thì nhận được tin nhắn của Lệ Hành, anh báo cáo hành tung, "Anh đi tới sư bộ một chuyến, tối nay tới đón em tan ca. Chờ anh nha."

Cho dù chia tay đã lâu, nhưng Hạ Hi vẫn như cũ yêu thích cái loại lẳng lặng này, cảm giác anh ở bên cạnh nắm tay cô. Cho nên lúc cô nhận được tin nhắn của Lệ Hành, cô cố gắng trả lời tự nhiên, "Tại sao anh lại xuất viện? Là chị Nhã Ngôn phê chuẩn sao? Em nói anh biết anh không thể lén trốn đi đâu đó."

Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn lén trốn đi chứ? Lập tức tiến vào trạng thái yêu đương nên Lệ Hành sẳn giọng nói, "Anh cũng không như em!" Sau đó bổ sung thêm một câu, "Hạ sốt rồi, không sao nữa nên đừng lo."

Không tự giác biểu hiện quan tâm nên làm cho Hạ Hi có phần xấu hổ, miệng cô cứng rắn trả lời, "Người nào lo lắng chứ, chảnh choẹ!" Đột nhiên nghĩ đến cái gì cô lập tức gởi một tin nhắn, "Em tính tan ca thì đi đón Hầu Tử. Nó ở với Tiêu Dận."

Sau đó điện thoại của Lệ Hành gọi tới, anh không thèm nói một câu vô nghĩa nào mà trực tiếp hỏi, "Tại sao lại ở chỗ anh ta?"

Hạ Hi giải thích, "Em không phải mới vừa chuyển công tác sao, sợ không có thời gian chăm sóc nó nên mới đưa cho anh ấy."

Tay của Lệ Hành đánh vào vô lăng, nói với ống nghe, "Mau mang nó về đi, nó cũng không thích ở chỗ đó đâu."

Hạ Hi xì một tiếng cười vui vẻ, "Làm sao anh biết nó không thích ở chỗ đó? Anh cũng đâu phải nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!