Ngày đó, Lệ Hành thật sự không thể nào ngủ được. Nghĩ đến lời nói chia tay và không trở lại nữa của Hạ Hi, ngực anh đau đến không chịu nổi. Trải qua một đêm chìm xuống đáy vực, lúc này Lệ Hành mới phản ứng kịp khẳng định Hạ Hi đang lừa anh, bởi vì còn hiểu lầm anh và Hạ Tri Dư, cho nên cô mới cố tình nói rằng mình sẽ không trở lại. Nghĩ đến đây, Lệ Hành vội xông ra khỏi nhà đi tìm Hạ Hi, nhưng ở trên đường lại đụng phải Hạ Tri Dư.
"Vẫn còn muốn làm phiền tôi sao? Cô muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa là tôi không thích cô đây?" Vẻ mặt của Lệ Hành rất lạnh, giọng nói lại bình tĩnh làm người ta phải lo sợ, "Tôi nói lại một lần cuối cùng, đừng có như âm hồn không tan mà bám riết lấy tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình, tôi nói được thì làm được đấy!"
Biểu hiện của Hạ Tri Dư làm Lệ Hành rất bất ngờ, cô hỏi, "Có muốn tôi giúp anh đi giải thích không?"
Độ sâu không thể sâu hơn trong mắt anh chiếu ra khí lạnh làm người khiếp sợ, Lệ Hành hỏi lại, "Cô cảm thấy tôi cần sao?"
Hạ Tri Dư mím môi, do dự nói, "Tôi nói cái này có thể sẽ làm anh tức giận. Cô ấy thật sự đang ở cùng với người đàn ông khác, ta đã thấy..."
"Cô câm miệng lại!" Lời nói của cô còn chưa dứt thì đã bị tiếng quát của Lệ Hành chặt đứt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, anh cảnh cáo, "Bất luận cô ấy làm cái gì, có quyết định như thế nào, dù tốt hay xấu, Lệ Hành tôi đều gánh chịu được! Không cần bất luận người nào nhúng tay vào! Cô hãy nghe kỹ cho tôi, nếu như cô lại nói một chữ nào về cô ấy nữa, thì đừng trách tôi không khách khí."
Hạ Tri Dư rất tức giận, bước vững vàng đến gần ánh mắt anh, cô nói, "Anh dám?"
Lệ Hành híp mắt, giọng nói lạnh đến thấu xương, "Cô nói xem tôi có dám hay không!"
Ánh mắt giằng co, lại quét tới một bóng dáng quen thuộc. Lệ Hành nâng mắt, lại thấy Hạ Hi đang đứng ở đường đối diện.
Anh dám nói bọn họ không có ở cùng với nhau? Anh còn dám nói bọn họ không có việc gì? Thật sự chỉ trùng hợp thôi, rốt cuộc Hạ Hi không thuyết phục được chính mình. Một trận gió lớn thổi qua, cuốn đi vô số bụi trên mặt đất, trong giây phút đó bầu trời đang u ám lại tự nhiên có vài giọt mưa lạnh. Cô đứng ở dưới bầu trời đầy mưa phùn, cong môi nở nụ cười.
Một giây đó nụ cười của cô đâm vào tim anh đau đớn, một giây đó bọn họ không hẹn và gặp đứng ngăn cách bởi một con đường xa xôi. Gió lạnh mang theo nước mưa thổi qua hai má, nhưng lại không thể so được với sự lạnh lẽo ở trong lòng...
Lúc Hạ Hi xoay người đi, Lệ Hành xông qua đường túm chặt lấy cô, mưa theo cằm anh nhỏ giọt xuống, anh vội vàng nói, "Anh muốn đi tìm em..."
Lời nói của anh còn chưa dứt thì đã bị Hạ Hi ngắt lời, đẩy tay anh ra, cô quyết tuyệt nói, "Đừng gạt tôi nữa, tôi không có ngu."
Lệ Hành nóng nảy, giọng nói cũng to hơn, "Anh không có gạt em. Anh chính là muốn đi tìm em! Ai biết làm sao lại gặp cô ấy ở đây!"
"Lệ Hành, anh có thể có chút trách nhiệm hay không? Thừa nhận ở cùng cô ấy thì có làm sao? Chẳng lẽ anh muốn bắt cá hai tay rồi muốn tôi tin anh, anh mới cam tâm sao? Ngẫu nhiên gặp có phải không? Được, tôi tin rồi, nhưng giờ tôi không muốn ở cùng với anh đấy, chính là muốn chia tay với anh có được hay không?"
Cô nói cô tin sao? Nhưng sự tin tưởng ở trong mắt cô vào giờ phút này lại không có, rõ ràng là tức giận và uất ức. Sự bình tĩnh của Lệ Hành biến mất trong nháy mắt, anh đột nhiên đấm một quyền vào thân cây ở bên cạnh cô, gào lên, "Tại sao anh cần phải thừa nhận? Anh thừa nhận cái gì đây? Tại sao phải chia tay, rốt cuộc anh đã làm sai chỗ nào?" Máu đỏ tươi theo khớp ngón tay nhỏ giọt xuống, Lệ Hành không hiểu anh đã thành thật mà giải thích lý do vẫn mơ hồ như vậy?
Trong lòng Hạ Hi im lặng nói, "Anh không có sai chỗ nào cả, là tôi không tốt, không thể làm cho mẹ anh vui." Nhưng ngoài miệng lại nói Lệ Hành, "Đúng là tôi thay lòng đổi dạ, là tôi yêu người khác. Ngày mai tôi sẽ cùng bạn trai mới và mẹ tôi ra nước ngoài."
Khi đầu của Hạ Hi không xoay lại mà đi mất, Lệ Hành giơ tay đè lại ngực mình, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa lớn như hạt đậu đập vào mặt, dưới bầu trời mưa to, anh ngây ngốc đứng yêu tại chỗ thật lâu.
Ngày hôm sau, lúc Lệ Hạnh chạy nhanh tới đại sảnh của sân bay, Hạ Hi và Tiêu Dận đã cùng nhau đi qua cửa kiểm tra, Hề Diễn Đình đi theo sau.
Từ khi Lệ Hành trở lại quân đội, anh đều huấn luyện mỗi ngày mỗi đêm như điên rồ, mãi cho đến một ngày anh rốt cuộc mệt mỏi ngã ở trên sân tập huấn, thì mới ngủ được một giấc. Sau đó anh gọi điện cho Vương Vĩ, kêu anh ta chở về trường học một chuyến để xem điểm thi vào cao đẳng của Hạ Hi. Sau đó Vương Vĩ trả lời, "Vị kia nhà cậu thi được vào trường cảnh sát hạng hai, nhưng mà cũng ở thành phố A. Nhìn dáng vẻ của cậu sợ rằng hai người của chưa hoà hợp lại phải không?
Đừng có gấp, chờ cô ấy nghĩ thông, thì cậu sẽ hét lớn là không có chuyện gì nữa."
Thật là không có việc gì sao? Được! Lệ Hành tự cổ vũ chính mình, ôm hi vọng chờ Hạ Hi đến thành phố A học đại học. Anh nghĩ cô nhất định giận anh nên mới nói không trở lại, cô chỉ là nói nhảm thôi, bọn họ sẽ không chia tay. Không có lý do gì, không được!
Nhưng mà ngày đó Lệ Hành đứng ở ngoài trường cảnh sát vào buổi nhập học của Hạ Hi đợi cả một ngày, cũng không nhìn thấy cô. Anh thông qua mấy mối quan hệ mới nhận được một tin động trời. Hạ Hi từ bỏ cơ hội vào trường cảnh sát. Sau đó, Lệ Hành lại bắt đầu gọi điện tới nhà Hạ Hi, nhưng vẫn không có người nghe, về sau cũng có một dì quản gia nhận điện thoại, bà nói, "Hạ Hi và mẹ của cô ấy đã ra nước ngoài rồi, chưa có trở về. Hạ tiên sinh đi nơi khác họp nên cũng không có ở nhà.
Cậu là ai, để lại cách liên lạc cho tôi rồi tôi sẽ nói bọn họ gọi lại cho cậu..."
Hạ Hi như đã bốc hơi khỏi trái đất, bỗng nhiên biến mất trong cuộc sống của Lệ Hành. Vì thế Lệ Hành không thể không chấp nhận, chuyện Hạ Hi và anh chia tay là sự thật.
Sau khi trở lại quân đội Lệ Hành báo danh vào cuộc tuyển chọn vào đại đội đặc chủng, trải qua thời gian nửa tháng sơ tuyển, anh được đi cùng với đồng đội mới tới trụ sở huấn luyện bí mật, tiếp nhận huấn luyện với cường độ cao. Ở nơi đó ngoại trừ núi thì cũng chỉ có núi, cho đến nay Lệ Hành cũng không biết nơi đó là ở đâu, ở nơi đó ngoại trừ binh lính huấn luyện, thì cũng chỉ có người tài giỏi mới có thể tới, đó chính là
--huấn luyện viên của trại huấn luyện, trừ những người này thì không ai có thể đi qua lần thứ hai.
Lúc Lệ Hành trải qua đợt huấn luyện tàn khốc rồi chính thức trở thành thành viên độc đặc chủng giỏi nhất, thì Hạ Hi cũng lặng lẽ không tiếng động trở về nước. Bởi vì Hạ Hoành thăng chức, nên Hạ Hi theo ông tới thành phố A sinh sống. Cùng lúc đó Hạ Chính Tùng vì cháu gái mà đã an bài một khu nhà gần ở trường trung học cao đẳng ở thành phố A, đồng ý để cho cô đi học lại một năm, rồi tham gia thi vào trường cao đẳng một lần nữa.
Hạ Hi thề cô nhất định sẽ dựa vào năng lực của mình mà thi vào trường cảnh sát Thanh Hoa mà cô đã mơ ước.
Cứ như vậy cho đến lúc bước lên con đường đi với đoàn tới thành phố X, Lệ Hành cũng không biết bởi vì mẹ của anh gây trở ngại Hạ Hi đến mức cô không thể thi vào trường cao đẳng, và còn kiên quyết muốn chia tay anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!