Chương 10: (Vô Đề)

Trên thực tế, không chỉ có những cảnh trong mơ, mà những chuyện tối hôm qua phát sinh với Lệ Hành cô cũng không có ấn tượng

Kỳ thật, tửu lượng của Hạ Hi là ngàn chén không say, Hạ Hoằng Huân đã được lĩnh giáo một lần, nhưng mà, tối hôm qua, không biết có phải vì cô giành được giải quán quân nên quá hưng phấn hay không, có những chuyện đặt ở trong lòng rất lâu đều trút hết ra bên ngoài, đến nỗi sáng sớm nay cô còn ngồi trên giường ngây ngốc hơn nửa ngày, chỉ mơ hồ nhớ Lệ Hành xuất hiện, về phần đối thoại giữa hai người, và hôn môi thân mật, cô hoàn toàn không biết.

Nhưng mà tờ giấy trên bàn trang điểm, lại nhăc nhở cô tối hôm qua cô ở cùng với ai

Chữ của Lệ Hành vẫn mạnh mẽ, hữu lực giống như lúc trước, anh nhắn lại nói

"Trong sư đoàn có việc bảo anh về xử lý, thấy em ngủ rất say nên anh không muốn đánh thức em, nhớ ăn xong bữa sáng mới được đi làm"

Ở giữa hai hàng anh lại viết rằng "Tiểu Thất, xin cho anh một cơ hội, anh không muốn lại bỏ lỡ 6 năm, Trái tim của anh vẫn như cũ"

Trái tim của anh vẫn như cũ?. Cô nhìn mấy chữ, lặp đi lặp lại nhiều lần, lệ của Hạ Hi bắt đầu nổi lên trong mắt, cầm tờ giấy ôm ở trong ngực, cô không biết, nếu mình quay đầu, tiếp tục đoạn tình cảm trong quá khứ?. Liệu tình yêu có còn hoàn mỹ hay không?. Mà bọn họ có thể giống như những đứa trẻ, không vướng bận, chỉ toàn tâm toàn ý yêu nhau hay không?.

Cô yên lặng hồi lâu, thật vất vả mới thu hồi được cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn, cô vội vã sửa soạn lại mình, sau đó chạy đi làm. Trên mặt Hạ Hi bình tĩnh vô ba, trong lòng cũng không thấy mơ màng và bối rối.

Thật vất vả mới chịu đến buổi tối, điện thoại im lặng cả một ngày, mới nhận được tin nhắn của A Hành. Cô im ắng một lát mới phản ứng kịp, Lệ Hành đã lưu số của mình trong máy cô, Hạ Hi nắm di dộng trầm mặc thật lâu. Cuối cùng, cô xúc động, gọi xe đến sư đoàn 532.

Đối với quân đồn trú, Hạ Hi đã quen thuộc giống như nhà của mình. Vừa vặn chiến sĩ canh gác lại nhân ra cô, sau khi ghi tên theo lệ thường, cô trực tiếp đi đến văn phòng làm việc của Tham mưu trưởng, nhưng Lệ Hành cũng không có ở đây, chỉ có một tham mưu trẻ tuổi nói cho cô biết

"Tham mưu trưởng đến sư đoàn vẫn chưa trở về"

Nhìn nhìn thời gian, đã là 9 giờ tối, Hạ Hi nói lời cảm ơn với anh ta. Lại ngoài ý muốn đụng phải anh họ vừa mới được thăng lên làm đội trưởng – Hạ Hoằng Huân

Hạ Hoằng Huân rất bất ngờ, ánh mắt thoáng quét về phía sau lưng cô, khó hiểu hỏi

"Đã trễ thế này, một mình em tới?. Tìm anh hay là tìm Lệ Hành?"

Hậu tri hậu giác, Hạ Hi rốt cuộc phát hiện dường như Hạ Hoằng Huân đã biết cái gì đó, cảm giác bị tính kế, làm cô hơi hờn giận, nhưng đối phương là anh họ từ nhỏ đã yêu thương mình, Hạ Hi không phát tác, cô áp chế cơn tức giận định bỏ đi cho xong việc. nhưng Hạ Hoằng Huân lại không để cho cô đi, anh nắm lấy cánh tay cô, anh hỏi

"Em sao vậy?. Lại tức giận với Lệ Hành sao?. Cậu ấy còn chưa về, anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy…"

Rõ ràng không có việc gì, tại sao lại lôi Lệ Hành vào làm gì?. Hạ Hi dùng sức giãy khỏi cánh tay của Hạ Hoằng Huân, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nổi giận với anh, giọng điệu của cô không thân thiện nói

"Em không muốn nói chuyện với anh"

Thấy Hạ Hoằng Huân nhíu mày muốn nói gì đó, cô lại mỉa mai nói "Chuyện của em anh cũng muốn quản sao?. Anh hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Giữa bọn em…"

Lời đến bên miệng "Không thể rồi" nhưng vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, Hạ Hi để lại câu nói nửa chừng, xoay người muốn rời đi

Sau khi trưởng thành, cánh đã cứng cáp rồi, lại ngại anh xen vào việc của cô?. Hạ Hoằng Huân tức giận đứng ở tại chỗ xoay một vòng, cuối cùng, anh nhìn theo bóng lưng của Hạ Hi, không để ý đến hình tượng thân phận, cao giọng quát

"Là anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay là em?. Tiểu Thất, nếu như em và cậu ấy còn có một chút tình cảm, thì em phải đi tìm hiểu, ở đại đội đặc chủng cậu ta đã trải qua chuyện gì, nếu như em không còn tình cảm với cậu ấy nữa, thì cứ xem như anh nhiều lời"

Hạ Hi dừng lại một chút, sau đó bước nhanh hơn

Hạ Hoằng Huân về đến nhà, còn chưa nguôi giận, thì Mục Khả đã chạy đến lấy dép cho anh, nếu đổi lại bình thường, anh nhất định sẽ cười, trêu ghẹo cô vợ nhỏ "Ai, vợ anh thật chịu khó, em nói xem, chúng ta ăn cơm trước hay là lên giường trước?. Quyền quyết định ở trên tay em"

Nhưng hôm nay anh lại cau mày, trực tiếp đi vào thư phòng, Mục Khả đuổi theo nói

"Ai làm cho anh tức giận?. anh về trễ còn không để ý đến người ta?"

Anh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, Hạ Hoằng Huân lại oán giận nói "Phụ nữ các em thật là phiền phức, không thể chọc vào, còn hay trốn tránh"

Bị vẻ mặt không biết làm thế nào, hiếm thấy trên gương mặt anh chọc cười, nhưng Mục Khả lại cố ý giả vờ nghiêm túc nói

"Anh lại dám giấu em, ở bên ngoài trêu chọc phụ nữ, không sợ em thông báo cho toàn sư đoàn của anh biết sao?. Buổi tối không được lên giường ngủ, ngủ ở sofa"

"Anh thật sự đã từng có ý này" Hạ Hoằng Huân nhíu mày oán giận nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!