Chương 32: (Vô Đề)

Cậu tỉnh dậy lúc hơn bảy giờ tối, cậu không muốn phải ra ngoài đối mặt với hắn, nhưng bảo bối nhỏ trong bụng lại không ngoan động đậy, cuộn người phá phách trong bụng cậu, có lẽ bé con đói bụng nên phá phách một chút để cậu biết cho dù chồng chồng có giận dỗi nhau đi nữa vẫn phải nhớ đến con cái, phải nhớ đến sự hiện diện của bé con trong bụng mà bồi bổ bé con một chút.

Bé con trong bụng cứ phá phách cuộn người loạn xạ, kèm theo cơn đói khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn.

- Ọe...

Cậu nhanh chóng ngồi dậy, che miệng chạy vào phòng tắm, nôn một trận dữ dội, hai mắt ngập nước, sau cơn nôn dữ dội cậu bủn rủn không còn chút sức lực ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.

Hắn cứ cách ba mươi phút sẽ len lén mở cửa phòng xem cậu đã dậy hay chưa, hắn sợ cậu đói bé con sẽ quấy phá cậu, làm cậu khó chịu.

- Phá quá đấy... đợi khi nào con chào đời... nhất định ta phải đánh mông con!

Vừa dứt lời một cơn buồn nôn lại kéo đến, hắn vừa định đóng cửa ra ngoài đã nghe tiếng nôn phát ra từ phía trong phòng tắm.

Hắn ngay lập tức xông vào phòng tắm vỗ lưng cho cậu, đến khi dứt cơn buồn nôn hắn liền ngay lập tức bế cậu ra giường nằm.

Cậu mệt mỏi gục đầu vào lòng hắn, bé con không thường xuyên hành nghén, chỉ khi nào cậu quá đói bé con mới bất đầu cuộn người quấy phá  có lẽ bé con làm như vậy để cậu biết bé con đói, cơn buồn nôn sẽ cuộn lên đến khi nào cậu cạn kiệt sức lực, mỗi lần như vậy hắn phải vỗ lưng xoa bụng cho cậu, như vậy bé con mới yên tĩnh, không quấy phá cậu nữa.

- Đi... ra ngoài...

Cậu yếu ớt lên tiếng bảo hắn đi ra ngoài, bé con lại bắt đầu quấy phá làm loạn, cơn buồn nôn lại cuộn lên khiến cậu vô cùng khó chịu.

- Không được phá, ba không cho con phá ba nhỏ nữa, mới bé xíu đã bắt đầu nghịch ngợm không nghe lời ba có đúng không?

Hắn biết bé con nghe được, bàn tay to lớn xoa xoa mấy cái lên bụng cậu, bé con mặc dù nghe lời hắn nói, nhưng chẳng biết được là nghe lời hay được xoa bụng dỗ dành liền ngoan ngoãn hẳn, không còn cuộn người phá phách nữa.

- Thấy không, anh nói là con nghe ngay mà!

-...

Cậu mặc kệ lời hắn nói, muốn vùi đầu vào chăn nghỉ ngơi nhưng ngay lập tức bị hắn lôi ra khỏi chăn.

- Không được ngủ, em đang đói, nếu em không ăn sẽ ngất đấy!

- Mặc kệ tôi... bỏ tôi ra... tôi muốn ngủ... mặc kệ tôi đi...

- Không được ngủ, để anh nấu cháo cho em, ăn xong rồi ngủ sau nhé!

- Bỏ ra... không thích...

Cậu giãy giụa sau đó kéo chăn đắp kín cả người, cậu biết khi bản thân không muốn mà giãy giụa hắn sẽ không động đến cậu, bởi vì hắn sợ sẽ vô tình làm đau hay đụng trúng bụng cậu, chính vì bắt được điểm yếu của hắn cậu liền giãy nảy một trận.

Hắn chỉ đành buông cậu ra, sau đó ra ngoài nấu chút cháo cho cậu, hắn chỉ sợ khi hắn đi ra ngoài bé con sẽ lại bắt nạt cậu mất.

Bát cháo nấu xong nghi ngút khói được hắn bưng vào phòng, sau đó hắn đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận thổi thật nguội đút cho cậu từng muỗng cháo nhỏ.

- Ưm... không ăn nữa...

- Tiểu Khởi, một chút nữa thôi mà, còn một chút thôi mà, cố ăn cho hết đi nhé!

- Không, không ăn nữa...

Cậu lắc đầu đưa tay muốn đẩy bát cháo ra, hắn chỉ đành phải dỗ ngọt cậu, dụ dỗ cậu ăn thêm từng chút từng chút một.

- Tiểu Khởi, cố gắng ăn thêm một chút nữa thôi nhé, còn có mấy muỗng thôi mà.

- Không muốn ăn nữa!

- Tiểu Khởi, em không thương bé con sao, em không ăn uống đầy đủ là bé con không đủ dinh dưỡng để phát triển đâu đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!