Chương 7: Ký ức quay lại

Khúc Trì không nhúc nhích, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang như vì sao giữa đêm đông lạnh giá.

Mạnh Trọng Quang hơi khó hiểu, ra lệnh: "Mau đi đi."

Khúc Trì vẫn không nhúc nhích.

Từ Hành Chi lại phản ứng nhanh hơn Mạnh Trọng Quang: "Lần này không bảo vệ ta tốt, không trừ kẹo của ngươi. Không được có lần sau."

Mạnh Trọng Quang: "..."

Khúc Trì vui mừng hỏi: "Thật chứ?"

Từ Hành Chi khẳng định: "Thật."

Cơ thể Khúc Trì khẽ nhích đi, lập tức biến mất trước mặt hai người.

Trong nháy mắt, giữa rừng núi lại vang lên tiếng kêu thảm thiết yếu ớt.

Đuổi Khúc Trì đi xong, Từ Hành Chi nhìn người da thú chỉ còn hơi tàn trên đất, nhíu mày nói: "Ngươi nhắm vào ta?"

Lúc chỉ còn Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi, người này trưng ra vẻ đơn thuần vô tội lạ thường, chắp tay sau lưng, cứ như đống bùn nhão trên đất và gã không liên quan gì với nhau hết: "Phải."

Từ Hành Chi sáng tỏ.

Đã vậy thì cmn gã đáng đời.

Từ Hành Chi im lặng một lúc, Mạnh Trọng Quang bèn điều chỉnh lại vẻ mặt như Tu La không còn sót lại gì, dè dặt cọ bên người Từ Hành Chi: "Sư huynh... Có phải vừa nãy ta hơi thô lỗ không?"

Con chó săn mặt không biểu cảm đập nát xương người ta vừa nãy vuốt mặt một cái biến thành chó con, Từ Hành Chi nhìn cảnh ấy mà trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Mạnh Trọng Quang là nhân vật dưới ngòi bút của mình. Lúc đầu Từ Hành Chi viết thiết lập vung bút một cái là viết ra khát máu, nóng nảy, dễ tức giận, ngang ngược, đó đều là bản tính của Mạnh Trọng Quang do chính y xây dựng.

Suy cho cùng vẫn phải trách Từ Hành Chi, vì thế Từ Hành Chi không những không sợ hắn mà lương tâm còn âm ỉ đau.

Con trai à, xin lỗi nhé, tại cha biến con thành thế này.

Huống hồ, sống trong Man Hoang hơn mười năm, Mạnh Trọng Quang đã quen với cuộc sống ngươi không chết thì ta phải chết là điều đương nhiên, hiện giờ bị người ta xâm nhập vào địa bàn, hắn ra tay tàn nhẫn cũng dễ hiểu.

Hơn nữa, bọn chúng đột nhiên tới bắt mình chắc là muốn lợi dụng mình đối phó Mạnh Trọng Quang.

Nếu mình bị bắt đi, chắc hẳn tình cảnh không khá hơn chút nào, có khả năng còn chết trong tay chúng.

Ngoài ra, nhân từ nương tay với kẻ địch chủ động tới ức hiếp không nhất quán với phong cách làm việc của Từ Hành Chi.

Nếu bàn về mức độ tàn nhẫn, thủ đoạn hôm qua mình sử dụng con dao găm vốn dùng để giết Mạnh Trọng Quang giế t chết con quái vật dao cạo kia cũng không thiện lương gì cho cam.

Dù Từ Hành Chi hiểu nhưng chắc chắn nguyên chủ nuôi dưỡng Mạnh Trọng Quang từ nhỏ sẽ không hiểu.

Từ Hành Chi tỏ vẻ lạnh nhạt, dùng mũi chân đá mặt của người da thú: "Giữ mạng gã lại, ta có chỗ cần dùng."

Sau đó, y bình tĩnh cách xa Mạnh Trọng Quang ra một chút.

Sau lưng y, ánh sáng trong mắt Mạnh Trọng Quang ảm đạm xuống, ngón tay siết chặt, trong mắt là sự hối hận nồng đậm.

Nếu không phải tên khốn này ôm sư huynh ở ngay trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không mất kiểm soát mà ra tay tàn nhẫn như thế, phá hỏng hình tượng của mình trong lòng sư huynh.

Mạnh Trọng Quang lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc hỏng bét, nhìn lên bầu trời, huýt sáo lần nữa.

Nhận được lời gọi, cốt nữ nhanh chóng hiện thân từ bên kia rừng trúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!