Qua một đêm, Từ Hành Chi khôi phục chút sức lực, mặc dù lúc xuống đất đầu gối vẫn hơi run nhưng ít nhất cũng đứng vững được.
Xích vàng trên cổ tay y đã biến mất theo Mạnh Trọng Quang, kỳ lạ là nơi bị trói không hề có vết đỏ gì cả, cử động cũng không bị đau nhức quá mãnh liệt.
Từ Hành Chi xuống giường, thấy thùng tắm đổ đầy nước nóng vẫn đang bốc hơi nóng nghi ngút.
Y không khách sáo, thoải mái tắm rửa sạch sẽ, rửa mặt sửa soạn xong sơ qua rồi y lấy quạt ở đầu giường, đi ra ngoài hít thở không khí.
Bên ngoài tháp mưa bụi rơi tí tách. Mới ra tới cửa tháp, Từ Hành Chi đã nhìn thấy Chu Bắc Nam đầy oán giận chỉ còn phần đầu lộ trên mặt đất.
Chu Bắc Nam vừa nhìn thấy mặt y đã xị mặt, nhưng khổ nỗi không thể di chuyển tầm mắt, chỉ có thể nhìn y từ góc độ dưới đất nhìn lên với vẻ hung tợn.
Chẳng biết tại sao Từ Hành Chi vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Chu Bắc Nam lại rất muốn trêu chọc hắn ta.
Y ngồi xổm xuống, vô cùng thân thiết nói: "Sao thế này?"
Lục Ngự Cửu đang dùng một tàu lá chuối che mưa cho Chu Bắc Nam ngoan ngoãn trả lời Từ Hành Chi: "Vì hôm qua hắn bỡn cợt sư huynh nên bị Mạnh Trọng Quang phạt đến bây giờ."
Nghe rõ ngọn nguồn, Từ Hành Chi dùng quạt quạt cho Chu Bắc Nam, cười trên sự đau khổ của người khác: "Vậy thì vất vả cho ngươi rồi."
Mặt Chu Bắc Nam viết đầy "Cút cút cút".
Càng như vậy, Từ Hành Chi càng muốn bắt nạt hắn ta.
Y muốn giơ tay xoa đầu Chu Bắc Nam nhưng lại sờ vào khoảng không, lúc này y mới nhớ ra Chu Bắc Nam đã chết từ lâu, trước mắt y chỉ là một hồn phách, phàm nhân hoàn toàn không thể chạm vào hắn ta.
Từ Hành Chi vừa mới có chút đồng cảm mà Chu Bắc Nam trừng mắt nói với y: "Từ Hành Chi, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta ra ngoài sẽ quật chết ngươi."
Chỉ trong chốc lát, lòng cảm thông của Từ Hành Chi biến mất không còn sót lại chút gì.
Y tiện tay vén lọn tóc rũ xuống bên tóc mai, cười hì hì nói với Chu Bắc Nam: "Quan nhân, chàng đến rồi."
Chu Bắc Nam buồn nôn không nhẹ, hận không thể lập tức bò ra ngoài đâm kẻ gieo vạ này.
Trong lúc vui vẻ đùa giỡn Chu Bắc Nam, bỗng nhiên Từ Hành Chi nghe thấy tiếng cô gái ca hát loáng thoáng giữa núi rừng, giai điệu tuyệt đẹp, mượt mà mềm mại, dịu dàng như chim oanh, thỉnh thoảng có tiếng trúc vang lên, lại như có tiếng yết cổ* hỗ trợ.
*Yết cổ: loại trống cổ xưa, có dạng đồng hồ cát.
Từ Hành Chi nhìn theo thì thấy cốt nữ biết thuật trị liệu đứng giữa rừng trúc.
Nàng và Từ Hành Chi chạm mắt nhau, tiếng ca dừng lại ngay tức khắc, khớp xương toàn thân bắt đầu run rẩy.
Cốt nữ nhìn y chằm chằm không chớp mắt một lúc lâu mới bừng tỉnh như nhận ra điều gì đó, quay người trốn vào rừng trúc.
Từ Hành Chi nhớ quả thực mình có viết về một cô gái trong sách, chuyên dùng dị thuật trị liệu, cũng có toàn thân là xương trắng.
Nếu có người bị thương, chỉ cần không bị thương tới xương thì nàng đều có thể chuyển những vết thương đó lên người mình, giúp người bị thương khỏi hẳn. Hôm qua nàng chữa khỏi vết bỏng toàn thân của Mạnh Trọng Quang cũng dùng dị thuật này.
Nhưng Từ Hành Chi không hiểu, rốt cuộc nàng và nguyên chủ liên quan gì với nhau, lúc nàng nhìn thấy y dường như chỉ muốn trốn tránh, không chịu gặp mặt.
Lục Ngự Cửu nhìn chăm chú vào bóng lưng cốt nữ, lại nhìn sang Từ Hành Chi, nhẹ nhàng hỏi: "Sư huynh, huynh không nhận ra nàng ấy sao?"
Hơn nửa khuôn mặt của Lục Ngự Cửu bị mặt nạ quỷ dữ tợn che mất, Từ Hành Chi không nhìn thấy biểu cảm của cậu ta nhưng có thể nghe ra sự tiếc nuối khôn xiết từ giọng cậu ta.
"Nàng ấy là ai?" Từ Hành Chi tiếp lời cậu ta hỏi.
Chu Bắc Nam chậc một tiếng, ra hiệu Lục Ngự Cửu đừng nói.
Lục Ngự Cửu mím môi: "Tối qua nàng ấy có lời dặn dò, không cho chúng ta nói cho huynh biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!