Chương 48: Có duyên không phận

Lúc Từ Hành Chi bị Chu Bắc Nam ném lên giường, đau đến mức hít sâu: "Chu mập, ngươi đang trả thù ta đó hả?"

"Thuốc, thuốc, thuốc." Chu Bắc Nam nhẫn nhịn lắm mới không so đo với cái tính này của Từ Hành Chi: "Tuyết Trần, mau lên, đốt hắn thành than đi."

Ôn Tuyết Trần mở nhẫn chứa đồ của mình ra, lần lượt lấy thuốc ra: "Ngoại trừ Bách Hồi Đan ta cho ngươi, ngươi còn từng dùng thuốc gì khác không? Kể ra hết cho ta nghe. Nếu dược tính tương khắc thì không thể dùng."

Nếu nói về kinh nghiệm bị bệnh thì trong số mấy người họ, Ôn Tuyết Trần là chuyên gia.

Từ Hành Chi nói ra mấy tên thuốc, Ôn Tuyết Trần lấy một lọ thuốc trong đống đó ra, đưa cho Chu Bắc Nam, Chu Bắc Nam đổ ra cốc, điều chỉnh nhiệt độ nước cho âm ấm rồi đưa đến bên môi Từ Hành Chi: "Tự bò dậy uống đi. Đừng mơ bản công tử đút cho ngươi."

Từ Hành Chi ngậm mép cốc, híp mắt cười nhìn hắn ta.

Chu Bắc Nam mắng y "Không biết xấu hổ" rồi chấp nhận số phận vươn tay đỡ sau lưng y, đút y uống thuốc.

Ôn Tuyết Trần nhìn Từ Hành Chi, đột nhiên hỏi: "Từ Bình Sinh là huynh đệ ruột của ngươi, có thù hận gì mà nhất quyết phải làm ầm đến mức độ này?"

Từ Hành Chi sững sờ, quay đầu trừng Chu Bắc Nam.

Chu Bắc Nam oan ức không thôi: "Không phải ta nói."

"Đúng vậy, ta chỉ đi ngang qua nghe được một vài chuyện không nên nghe thôi." Ôn Tuyết Trần nói: "Ta không phải người thích hỏi chuyện riêng của người khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận với hắn. Chuyện hôm nay..."

Từ Hành Chi túm lấy mái tóc dày của mình, muốn cười nhưng khóe miệng như bị người ta kéo ra chứ không thể nở nụ cười thoải mái tự do như trước kia.

Có lẽ do đang bị bệnh nên Từ Hành Chi cố gắng hết sức muốn che giấu tinh thần sa sút của mình, rất nhiều lời y giấu trong lòng đã lâu bỗng nảy mầm, sinh trưởng mạnh mẽ, xông tới cổ họng y.

Y chậm rãi thở dài: "Huynh trưởng ghét ta không phải không có lý do. Dù sao ngay cả cái tên này của ta cũng giành được từ hắn."

"Cái tên Từ Bình Sinh vốn là của ta."

Tên Từ Hành Chi được lấy từ "Hà phương ngâm khiếu thả từ hành", cái tên Từ Bình Sinh thì lấy ở câu "Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh".

*Hà phương ngâm khiếu thả từ hành: Đâu có hại gì khi vừa thong thả bước đi vừa ngâm thơ

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh: Mặc áo tơi đi trong mưa gió mặc kệ đời

Hai câu thơ đều nằm trong bài thơ "Định phong ba" của Tô Thức.

Trước năm tuổi, Từ Bình Sinh luôn được gọi bằng cái tên "Từ Hành Chi".

Khi mẫu thân hắn ta mang thai đứa trẻ thứ hai, phụ thân đột nhiên bị bệnh nặng, uống thuốc hay châm cứu đều khó chữa, đúng dịp đó một đạo sĩ tha hương đi qua thôn họ Từ, nhận một khoản tiền lớn, bấm tay tính toán một lúc, người đó chỉ vào bụng của mẫu thân nói: "Ngươi mang thai con gái, âm sát rất nặng, hại người hại mình, cần một bé trai năm tuổi trấn áp mới tiêu trừ được âm sát, hưởng thái bình."

Đạo sĩ chó chết đó nhận một khoản lớn, hài lòng rời đi, Từ Bình Sinh trở thành "Từ Bình Sinh".

Cái tên này được đặt rất qua loa, Từ Bình Sinh không thích.

Hắn ta khóc lóc tìm mẫu thân, muốn lấy lại cái tên trước kia của mình nhưng mẫu thân lại vuốt cái bụng lớn, bất đắc dĩ khuyên bảo, vì phụ thân của hắn ta nên phải nhẫn nhịn.

Sau khi hắn ta đi ra, Từ Bình Sinh ghé ở cửa nghe trộm, mẫu thân luôn miệng gọi đứa trẻ trong bụng là "Hành Chi", mỗi một tiếng gọi đều toát ra chờ mong và hi vọng.

Hắn ta ghét kẻ chưa từng gặp mặt này.

Sự thật chứng minh, tên đạo sĩ kia chỉ giả danh lừa bịp thôi.

Mẫu thân trải qua nguy hiểm khốn cùng sinh ra một bé trai.

Mười ngày sau khi đệ đệ ra đời, phụ thân buông tay nhân gian.

Mẫu thân lo tang lễ của phụ thân nên bị trúng gió sau sinh, hay bị đau khớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!