Ôn Tuyết Trần mười lăm tuổi lần đầu gặp Từ Hành Chi mười ba tuổi đã cực kỳ hét y.
Có thể nói, từ lúc ra đời tới nay, hắn ta chưa từng thấy kẻ hỗn xược không tôn kính người bề trên, xử sự lỗ m ãng như thế.
Mặc dù lúc bệnh nặng tinh thần sa sút, bên cạnh Ôn Tuyết Trần hồi bé vẫn có hai quản gia chăm sóc ngày đêm, uống thuốc bằng ấm băng bát ngọc; gia nhập Thanh Lương Cốc là vì hắn ta có thiên phú vượt trội, được sư phụ Phù Dao Quân đối xử đặc biệt, mới ba năm đã được thăng lên làm đồ đệ đứng đầu của ông ấy.
Thanh Lương Cốc tôn kính bề trên sùng bái người hơn cấp bậc mình, tôn ti cao thấp rõ ràng, có người tu luyện mười mấy năm cũng không được trở thành đệ tử của Thanh Lương Cốc, gặp Ôn Tuyết Trần vẫn phải khách sáo gọi một tiếng Ôn sư huynh.
Trước khi gặp Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần chưa từng tiếp xúc với người xuất thân đường phố bao giờ.
Một hôm nào đó, Phù Dao Quân ra lệnh cho hắn ta và đệ tử đứng đầu của người mới lên nắm quyền Phong Lăng Sơn
- Thanh Tĩnh Quân là Từ Hành Chi cùng nhau ra ngoài, truy bắt quỷ tu làm loạn lẩn trốn ở khu vực giáp ranh giữa vùng thuộc quyền quản lý của Phong Lăng Sơn và Thanh Lương Cốc.
Ôn Tuyết Trần và hai sư đệ chống gậy lim đi ra cổng núi thì thấy hai đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Phong Lăng Sơn đứng trước cửa, không thấy bóng dáng Từ Hành Chi đâu.
Hắn ta hơi cau mày lại: "Phong Lăng Từ Hành Chi đâu rồi?"
"Ơi."
Ôn Tuyết Trần quay đầu lại theo tiếng đáp, nhìn bia đá ở cửa Thanh Lương Cốc.
Thiếu niên ngồi trên đỉnh bia đá, chân thõng xuống, ánh nắng mặt trời buổi chiều dát lên người y một lớp màu vàng nhạt.
Thiếu niên ngậm lấy bầu rượu, nhếch môi lên một độ cong vô cùng cao ngạo: "Ta ở đây."
Ôn Tuyết Trần sầm mặt nhưng không đưa ra lời bình gì về hành vi của y.
Từ trước tới nay, thái độ đối nhân xử thế của hắn ta luôn rất tốt. Gặp phải hành vi không thích, nếu là người trong môn phái của mình, Ôn Tuyết Trần sẽ răn dạy một trận, nhưng Từ Hành Chi là người cùng thế hệ cùng cấp bậc với hắn ta, nếu hắn ta không thích y thì chỉ cần không nhìn y là được, đỡ khiến mình thấy bức bối.
Nhưng mà khi đấu tranh không bên nào nhường bên nào với quỷ tu, thái độ đúng mực và phong độ của Ôn Tuyết Trần bay biến hết sạch, trong lúc kích động đã dẫn toàn bộ đệ tử liều chết truy sát.
Thực lực của quỷ tu cũng bình thường thôi nhưng công phu chạy thì tuyệt diệu, Ôn Tuyết Trần đuổi theo gã vào một dãy núi dài, khí huyết chảy ngược, mặt môi tím tái hòa thành một màu, trái tim phải chịu lực ép quá mạnh, đập vào xương sườn hắn ta, phát ra tiếng đập thình thịch ầm ầm đáng sợ.
Dù như thế, hắn ta vẫn không chịu dừng bước, mãi đến khi một luồng sức mạnh rất lớn xông tới từ sau lưng, khóa chặt hắn ta vào trong lòng.
Từ Hành Chi theo chân hắn ta đến, lớn tiếng quát: "Ngươi không muốn sống nữa sao?!"
Ôn Tuyết Trần dùng cùi chỏ đập vào xương sườn và eo Từ Hành Chi như phát điên, y không nói gì, chịu đựng tất cả cú thúc đánh, vươn tay che sau ót Ôn Tuyết Trần, bỗng nhiên thôi thúc linh lực.
Ôn Tuyết Trần chợt cảm thấy choáng váng, ngất xỉu không biết trời trăng gì nữa.
Khi tỉnh lại, Ôn Tuyết Trần đang ở trong một hang động, trên người khoác áo ngoài màu trắng của Phong Lăng Sơn.
Từ Hành Chi ngồi xổm ở cửa sơn động, nhặt một đống củi ướt, dùng linh lực hong khô rồi thêm củi vào đống lửa sưởi ấm.
Thấy Ôn Tuyết Trần đứng dậy, y ơ một tiếng: "Tỉnh rồi sao? Ngươi chạy nhanh thật đấy, cả đệ tử Thanh Lương Cốc và hai đệ tử Phong Lăng Sơn bọn ta cũng không đuổi kịp ngươi."
Ôn Tuyết Trần đang định mở miệng nói thì cảm thấy trái tim đau đớn. Hắn ta khuỵu người xuống, gắng gượng chịu cơn đau: "Gã ở đâu?"
"Tên quỷ tu ấy hả?" Từ Hành Chi tung một cái chuông vàng trong tay lên rồi lại đỡ lấy nó: "Chắc là vẫn ở trong núi. Trước khi đi, sư phụ giao cho ta một pháp khí, có thể biến to biến nhỏ, có thể trùm kín trăm dặm quanh đây, cũng có thể trùm kín một con bươm bướm. Vừa nãy ta dùng rồi, phong kín vùng núi trăm dặm quanh đây lại. Mặc dù đệ tử của chúng ta không vào được nhưng quỷ tu kia cũng không trốn ra được.
Đợi cơ thể ngươi khỏe lại thì chúng ta chậm rãi khám xét núi là được, ắt sẽ bắt được gã thôi."
Ôn Tuyết Trần không đáp lời, chống vào vách đá đứng vững, một tay chống gậy, một tay đỡ tường, tập tễnh đi ra ngoài.
Từ Hành Chi còn nhỏ đã có tay dài chân dài, y thấy thế không ổn, dựa lưng vào một bên cửa hang động, chân trái duỗi ra chống trên vách đá bên kia, dùng chân cản đường Ôn Tuyết Trần.
"Ngươi đi đâu?" Từ Hành Chi hỏi hắn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!