Nhưng nghĩ lại, Từ Hành Chi mới nhận ra mình hơi lỗ m ãng.
Đối với Mạnh Trọng Quang mà nói, hắn phát bệnh sẽ không tỉnh táo, không phân biệt được thần hay ma, nếm được vị máu như kẻ tham ăn gặp được đồ ăn ngon, muốn ngừng mà không được, đến khi hắn hút được máu rồi tỉnh táo lại, nhìn thấy cổ Từ Hành Chi chảy máu ngất xỉu, hắn sợ đến mức bay mất ba hồn.
Nghĩ đến đây, Từ Hành Chi bị hút máu choáng đầu hoa mắt, cảm thấy áy náy sâu sắc, xoa tóc hắn: "Được rồi, tại ta được chưa? Đừng khóc nữa, sao lại giống y tiểu cô nương thế chứ."
Mạnh Trọng Quang cọ cái đầu được sờ lên lồ ng ngực Từ Hành Chi mấy lần, lông dựng ngược lên mềm xuống rất nhiều.
Hắn mở nhẫn chứa đồ ra, lấy một thứ trong đó ra: "Sư huynh, ta trả lại tay huynh cho huynh."
Hắn quý trọng bưng một cái tay gỗ, định gài lại cho Từ Hành Chi.
Miệng vết thương ở cổ tay phải của Từ Hành Chi từng được Nguyên Như Trú chữa trị, nơi bị cọ rách đã trơn nhẵn như lúc ban đầu nhưng Mạnh Trọng Quang vẫn cực kỳ cẩn thận, như đang lo lắng sẽ chạm vào vết thương đã lành lại từ lâu của y.
Mạnh Trọng Quang cầm tay gỗ tới gần, Từ Hành Chi mới nhìn rõ một chút: "Khoan đã, cái này không phải tay cũ của ta."
Mạnh Trọng Quang mở mắt nói bậy: "Đúng nó mà."
Từ Hành Chi: "Tay cũ của ta là gỗ hương, cái này của ngươi..."
Mạnh Trọng Quang: "Gỗ bồ đề."
Từ Hành Chi vẫn muốn hỏi thêm: "Thế cái của ta..."
Mạnh Trọng Quang ầng ậng nước mắt ngẩng đầu lên: "Bây giờ cái này chính là tay của sư huynh. Không được dùng cái Cửu Chi Đăng làm cho huynh."
Từ Hành Chi bị dáng vẻ nhe răng trợn mắt như thú con hung dữ của hắn gãi vào tim, bỗng mềm nhũn ra: "Được được được."
Y vốn định giải thích cái tay đó do phụ thân làm cho y, hắn dùng nhiều năm nên quen rồi, nhưng giải thích như thế không khác gì tự tìm đường chết, y chỉ có thể ngầm thừa nhận suy đoán của Mạnh Trọng Quang.
Nhưng sau khi gài vào, Từ Hành Chi khá là bất ngờ: "Ơ, cũng vừa quá ha."
Y xoay cổ tay, đang định hỏi Mạnh Trọng Quang làm cho mình từ bao giờ lại thấy Mạnh Trọng Quang sáp tới: "Sư huynh đeo cái tay này vẫn đẹp hơn."
Từ Hành Chi cười nói: "Dù thế thì sao, vẫn là tay giả."
Mạnh Trọng Quang nghiêm túc nhìn Từ Hành Chi: "Thứ gì thuộc về sư huynh đều là thật, đều rất đẹp."
Từ Hành Chi nghẹn lời.
Câu nói này đúng là bắn trúng tim, dù sao thì bản thân Từ Hành Chi nằm ở đây thôi cũng đã là một lời nói dối to lớn đối với Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi hơi buồn bực: "Ta muốn đi ra ngoài."
Mạnh Trọng Quang ấn Từ Hành Chi quay lại: "Sư huynh phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Mấy ngày nay cơ thể đơ ra hết rồi." Từ Hành Chi lật ngược thế cờ không nỡ hung ác áp đảo Mạnh Trọng Quang đã đè y xuống rơm rạ: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt mới phải. Không được dậy."
Mạnh Trọng Quang nằm ngửa mặt, nói nhỏ đưa ra yêu cầu: "Hôn một cái mới không dậy."
Từ Hành Chi bật cười.
Một lần nữa, lão yêu tinh trước mặt lại trùng khớp với người trong ký ức, điều này khiến Từ Hành Chi vô thức vui vẻ và thả lỏng.
Y cúi người, hôn lên nốt chu sa trên trán hắn một cái.
Mạnh Trọng Quang ngoan ngoãn nằm ở đấy không động đậy. Trước khi Từ Hành Chi ra khỏi hang động, hắn còn nhắc nhở: "Sư huynh để ý xung quanh, quỷ vương kia có thể sẽ quay lại đó."
Không phải "có thể" mà là "chắc chắn sẽ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!