Tới nửa đêm tiệc rượu mới giải tán, Từ Hành Chi trở về điện phía đông, thay bộ lễ phục dính đầy mùi rượu về thường phục, lần sờ theo tủ sách chứa giấy bút đi đến thiên điện, thắp đèn dầu lên, bắt đầu chép kinh.
Nhưng tối uống nhiều rượu quá, thiên điện lại không có lửa than, khí lạnh nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa chép sách là một việc rất hao tổn tinh thần, chưa đến một khắc, men say dâng lên khiến Từ Hành Chi thấy bút như nặng nghìn cân, cơn lạnh và buồn ngủ cùng ập tới, bấm nhân trung mấy lần cũng không có tác dụng.
Rất nhanh sau đó y gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, ai đó gõ cửa thiên điện: "Sư huynh, là đệ đây. Đệ có thể vào không?"
Dưới sự thúc ép của men say, hôm nay lại đấu hai trận, Từ Hành Chi đã ngủ say, đương nhiên sẽ không đáp lại tiếng gọi cửa.
Gọi cửa không được, Cửu Chi Đăng đứng ngoài hơi mím môi: "Sư huynh, đệ xin mạo muội."
Hắn ta bưng một chậu than vào, dùng mũi chân móc cánh cửa, đóng cửa lại, tầm mắt nhìn quanh mấy vòng mới nhìn về phía Từ Hành Chi đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Chi Đăng không nghĩ gì nhiều. Hắn ta bỏ chậu than xuống, vòng qua Từ Hành Chi nhìn kinh văn mới chép được đoạn mở đầu, sau đó hắn ta lấy cuộn sách thẻ tre, cất vào trong ngực.
Trong thiên điện có một cái giường nhỏ để nghỉ ngơi, Cửu Chi Đăng quỳ trên giường, xắn tay áo lên dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, mang đệm chăn thật dày tới rồi mới quay lại bàn, cung kính nói với Từ Hành Chi ngủ say: "Sư huynh, đệ xin mạo phạm."
Sau đó, hắn ta dùng một tay đỡ gáy Từ Hành Chi, một tay đỡ dưới đầu gối Từ Hành Chi, ôm y vào lòng.
Từ Hành Chi ngủ bị lạnh, đang ngủ lại bị ai đó bế lên, y chỉ cảm thấy rất ấm áp, vô thức vùi vào trong lòng Cửu Chi Đăng, áp trán vào lồ ng ngực hắn ta.
Cách lớp quần áo, Cửu Chi Đăng cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ cơ thể Từ Hành Chi, nghĩ đến nguyên nhân sư huynh biến thành thế này, hắn ta vô thức giảm nhẹ giọng xuống mức thấp nhất: "Sư huynh, lạnh không?"
Từ Hành Chi lắc đầu: "Không lạnh."
Nói là không lạnh chứ lòng bàn tay, gan bàn chân của y đều lạnh buốt. Cửu Chi Đăng đặt y lên giường, đang định lấy chăn đắp cho y thì cơ thể Từ Hành Chi chuyển động, xiêm y rộng cũng hơi lỏng ra, để lộ một mảng trắng sau eo.
Rõ ràng đó chỉ là bộ phận không quá quan trọng, Cửu Chi Đăng nhìn thấy lại đỏ ửng cả tai, hoảng loạn nhìn qua chỗ khác, muốn kéo xiêm y lại cho Từ Hành Chi.
Nhưng hắn ta vừa chạm tay vào, Từ Hành Chi đã đè lại.
Y ậm ờ nói một câu rất nhỏ: "Đừng chạm vào, đau eo."
Ở cạnh Từ Hành Chi nhiều năm, Cửu Chi Đăng biết gần như mỗi một bộ phận trên người y đều từng bị thương, đương nhiên phần eo cũng không ngoại lệ.
Hôm nay y đấu hai trận, lao lực quá mức, lại ngồi lâu uống rượu, sợ là eo không chịu nổi.
Nhưng Cửu Chi Đăng nhìn mảng trắng mịn, suy nghĩ không chịu khống chế chệch khỏi quỹ đạo.
Yết hầu hắn ta căng thẳng đến mức hơi cuộn lại, biểu cảm trên mặt dần dần từ bình tĩnh biến thành dòng nước ngầm cuồn cuộn mãnh liệt.
Một lúc lâu sau, hắn ta quỳ nửa người xuống, ôm chặt Từ Hành Chi vào trong lòng, hưng phấn tới mức toàn bộ nội tạng đều nóng bừng bừng.
Mảng trắng mịn quyến rũ kia khiến hắn ta quên cả hình tượng, nhỏ giọng gọi: "Sư huynh, sư huynh..."
Eo Từ Hành Chi đau nhức, khẽ than: "Ui..."
Tiếng ui suýt ép Cửu Chi Đăng phát điên, hắn ta càng siết chặt tay hơn, như cầm sợi dây dài nhảy xuống vách núi, giằng co qua lại giữa mất khống chế phóng túng và lý trí.
Rất nhanh sau đó, hắn ta nhắm thẳng vào đôi môi thở ra từng đợt hơi men kia, cắn nó mà chẳng có chút kinh nghiệm nào hết.
Từ Hành Chi "shhh" một tiếng. Y đang ngủ mà bị đau, nhưng cơn mệt mỏi khiến y không mở mắt ra nổi, y chỉ biết đẩy vai người phía trước theo bản năng: "Trọng Quang, đừng nghịch. Sư huynh buồn ngủ..."
Cửu Chi Đăng bỗng nhiên bừng tỉnh, thoát khỏi cơn mê muội, chật vật xuống giường, ngây người xoa nhẹ đôi môi dính đầy mùi rượu một lúc lâu rồi vội vàng đắp kín chăn cho Từ Hành Chi, vung tay áo lên thổi tắt nến rồi chạy nhanh ra khỏi thiên điện.
Cửu Chi Đăng vừa bước ra ngoài điện, chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, trào phúng của ai đó ở bên cạnh: "Cửu Chi Đăng sư huynh?"
Cửu Chi Đăng vẫn còn thấp thỏm lo lắng, quay ngoắt đầu lại, ấy thế mà làm Mạnh Trọng Quang hoảng hốt lùi về sau một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!